Danh mục

Phong Kiếm Xuân Thu HỒI 7

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.09 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phong Kiếm Xuân Thu Dịch Giả: Tô Chẩn Hồi Thứ Bảy Trúng bửu kiếm, Viên Đạt thác oan Bị loạn tiễn, Lý Mục tự vậnNói về Viên Đạt chặt Mông Đằng luôn ba búa, té nhào xuống ngựa, binh Tần không dám ra giựt lấy thây, ùn ùn nhắm bổn dinh chạy tuốt. Viên Đạt chẳng rượt theo, dừng ngựa lại kêu lớn rằng: "Tần binh chớ sợ, ông chẳng rượt đâu, bây hãy về báo với Nguyên soái bây, phải sai tướng giỏi ra trận, chớ sai đồ vô dụng ra làm cho nhọc công ông chém". Lúc ấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Kiếm Xuân Thu HỒI 7 Phong Kiếm Xuân Thu Dịch Giả: Tô Chẩn Hồi Thứ Bảy Trúng bửu kiếm, Viên Đạt thác oan Bị loạn tiễn, Lý Mục tự vận Nói về Viên Đạt chặt Mông Đằng luôn ba búa, té nhào xuống ngựa, binh Tầnkhông dám ra giựt lấy thây, ùn ùn nhắm bổn dinh chạy tuốt. Viên Đạt chẳng rượttheo, dừng ngựa lại kêu lớn rằng: Tần binh chớ sợ, ông chẳng rượt đâu, bây hãyvề báo với Nguyên soái bây, phải sai tướng giỏi ra trận, chớ sai đồ vô dụng ra làmcho nhọc công ông chém. Lúc ấy binh Tần không kể đến rượt cũng chẳng rượt,cứ cong lưng chạy dài như gió thổi mây tan, về đến bổn dinh bẩm cùng Nguyênsoái. Chương Hàng nghe báo giận lắm, hỏi chúng tướng rằng: Có ai dám ra trậnmà bắt Viên Đạt, trả thù cho Mông tướng quân chăng? Nói dứt lời, thấy VươngTiển, Vương Bôn bước ra, ứng tiếng rằng: Cha con tôi xin lãnh mạng. ChươngHàng cả mừng, liền dạy hai cha con V ương Tiển dẫn năm trăm binh, ra dinh đốiđịch. Cha con Vương Tiển lãnh lệnh, đội mão, mặc giáp, kéo binh ra dinh. VươngBôn nói với Vương Tiểnrằng: Đại nhân hãy dừng ngựa, ở đây lược trận, để chocon ra mà đánh nó. Nói rồi giục ngựa xông tới trước trận, xem thấy Viên Đạt quảnhiên hung ác, thì nạt lớn rằng: Ngươi có phải là Toàn sơn Viên Đạt đó chăng?Viên Đạt nghe hỏi, ngước mặt xem thấy một tướng thiếu niên anh hùng, bèn nạtlại rằng: Mi đã biết tên ông, ngày nay khai sát giới, chẳng luận già trẻ, cũngchẳng siêu sanh, hãy thông tên cho rồi mà chịu chết. Vương Bôn nổi giận, nạtrằng: Viên Đạt, ngươi chớ nói phách, ta là tướng của Chương Nguyên soái, chứcTiêu hành quan tên Vương Bôn đây, hôm nay nếu không bắt sống được ngươi, màtrả thù cho Mông tướng quân, thề chẳng làm người. Nói dứt lời hươi đao chémtới. Viên Đạt hươi búa đỡ ra rồi đánh đến mười hiệp, Vương Bôn khen thầm rằng:Viên Đạt quả nhiên anh hùng xuất chúng, mạnh mẽ vô song. Viên Đạt cũngkhen Vương Bôn tuổi trẻ tài cao, hai người đánhđến sáu chục hiệp, đánh chừngnào, Viên Đạt búa càng lẹ, ngựa càng mau. Vương Bôn thấy Viên Đạt đánh chừngnào mạnh chừng nấy, thì nghĩ thầm rằng: Thằng thất phu này quả nhiên võ nghệcao cường, chi bằng ta dùng thế Huê đao đưa nó xuống ngựa rồi. Bèn ráng sứctinh thần đổi đao pháp, nạt rằng: Viên đạt, hôm nay ta chẳng chém đầu người, thềchẳng về dinh. Viên Đạt thấy Vương Bôn ráng sức tinh thần đổi đao pháp thìcười lớn rằng: Vô danh tiểu tướng, mi có tài nghệ chi thì đem ra cho hết, nếu tadung cho mi đánh vài hiệp nữa, thì chẳng xưng là Toàn sơn hảo hớn. Hai ngườiđánh luôn đến mười hiệp nữa. Viên Đạt vốn là tướng từng quen đánh giặc, tuy đãnăm mươi, nhưng mà khí lực chưa suy, đánh với Vương Bôn hơn trăm hiệp, cũngkhông thấy Vương Bôn ra tài chi lạ hết. Viên Đạt hai tay hươi búa, dùng thế nhắmngay đầu Vương Bôn đánh xuống, và nạt lớn rằng: Vương Bôn coibúa. VươngBôn thấy búa xuống rất nên mạnh bạo, liền ráng sức bình sanh mà chạy xớt ngang,đở ra, hổ khẩu tay rúng động, Viên Đạt quày ngựa dùng cán búa nhắm ngay vếbên hữu của Vương Bôn mà vít hất lên, làm cho Vương Bôn té nhào xuống ngựa.Vương Tiển xem thấy nói: Không xong rồi. Bèn lật đật lắp tên bắn vãi, khi ấyViên Đạt thấy Vương Bôn rớt xuống ngựa thì cả mừng giục ngựa hươi đao búa tớichém, xảy nghe tiếng cung bắn liền ngước mặt xem, thấy tên bay tới rất gần, giơtay bắt lấy mũi tên, không dè Vương Tiển có tài bắn liên châu tiễn, mũi thứ nhứtbắn rồi, mũi thứ nhì vừa đến, Viên Đạt bắt không kịp bị trúng nhằm kiếng hộ tâm,mặt mày thất sắc, chẳng dám xông tới, liền quày ngựa chạy trở về dinh. Vương Tiển chẳng rượt theo, cứu Vương Bôn đem về, bên kia Viên Đạt kéobinh về dinh, Lý Mục ra dinh nghinh t iếp, hỏi rằng: Chẳng hay nhơn huynh ngàynay ra trận thắng bại thế nào? Viên Đạt bèn đem việc chém Mông Đằng vítVương Bôn, rồi bị tên mà thuật lại một hồi. Lý Mục nói: Như vậy thì oai phongcủa anh đã làm cho người Tần vỡ mật rồi, để mai chúng ta ra một lượt, cả phá binhTần mới xong. Viên Đạt rất mừng, Lý Mục dạy bày tiệc cùng huynh trưởngkhánh công. Đang ăn uống, Lý Mục hỏi: Hôm nay tuy chém đặng tướng Tầnsong còn thua nó một mũi tên, đêm nay chỉ cho khỏi nó đến mà cướp dinh ta, vậyta phải phòng bị trước thì mới xong. Viên Đạt nói: Hiền đệ phân rất phải, vậyđêm nay, hai ta mai phục ngoài dinh, chờ nó đến mà đánh một trận, cho rõ tài talợi hại. Tiệc rồi, hai người chia nhau dẫn binh mai phục hai bên dinh, chờ đếncanh ba, quả thấy một đạo binh Tần, kéo đến cướp dinh, Viên Đạt, Lý Mục rấtmừng, phát pháo đánh ra, phủ vây binh Tần, lúc đang đánh, th ình lình sau dinh lửadậy sáng trời, binh Tần vô số, ở sau dinh đánh tới, lại nghe pháo nổ vang rân, quânla hét dậy, binh Tần áp lại phủ vây bịt bùng. Viên Đạt giận lắm, hươi búa qua lạiđánh giết tưng bừng, ngặt vì binh Tần đông lắm, Viên Đạt, Lý Mục tuy có sứcmạnh, song quả bất địch chúng, binh mã lần lần chết hết. Lý Mục nói với Viên Đạtrằng: Vậy ta bảo hộ qu ...

Tài liệu được xem nhiều: