Phong Kiếm Xuân ThuDịch Giả: Tô ChẩnBốc Hồi Thứ Tám Chỉ đường mê, Mao Toại phá mây, Phạm sát giới, Tôn Tẩn xuống núi.Nói về Tôn Tẩn làm một trận tuyết lớn vừa xong, xảy thấy luồng gió thổi qua, thì nói đại họa đến rồi, mau mau trở vào động, liền dạy tiểu đồng khóa cửa động lại, rồi hóa phép niêm phong cửa động. Lý Tòng thấy thầy lật đật trở vào, mặt mày thất sắc, bèn nói rằng: "Chẳng hay có việc chi mà thầy kinh sợ, phải đóng cửa động như vậy?". Tôn Tẩn nghe hỏi,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Kiếm Xuân Thu HỒI 8 Phong Kiếm Xuân Thu Dịch Giả: Tô Chẩn Bốc Hồi Thứ Tám Chỉ đường mê, Mao Toại phá mây, Phạm sát giới, Tôn Tẩn xuống núi. Nói về Tôn Tẩn làm một trận tuyết lớn vừa xong, xảy thấy luồng gió thổi qua,thì nói đại họa đến rồi, mau mau trở vào động, liền dạy tiểu đồng khóa cửa độnglại, rồi hóa phép niêm phong cửa động. Lý Tòng thấy thầy lật đật trở vào, mặt màythất sắc, bèn nói rằng: Chẳng hay có việc chi mà thầy kinh sợ, phải đóng cửađộng như vậy?. Tôn Tẩn nghe hỏi, than dài một tiếng nói rằng: Đệ tử không rõ:Vì nước Tần đang đánh phá Dịch Châu, Tôn Yên đến nước Tề cầu cứu, thì nó biếtViên Đạt, Lý Mục không phải là người đối thủ của Vương Tiển, nên trước mặt vuaTương Vương năn nỉ muốn đến ra mắt thầy, nhân vì lúc thầy từ biệt về núi, thì cóđể lại một phong thơ cho quốc sư là Bốc Thương, vả chăng va là người hiềnlương, ai ai cũng đều cung kính, lúc nọ thầy có ý muốn độ cho va về c õi tiên, nênđể phong thơ lại, ngày sau va tỉnh ngộ, tới đây mà tìm ta, không dè tình cờgặp việcnhư vậy, mà trở lại mắc lấy họa căn, nay Bốc Thương cùng Tôn Yên đến núiThiên Thai, đốc thỉnh thầy xuống núi, song thầy tưởng đến cái cừu cha anh, và thùcủa thầy trò, thì lẽ đâu không trả đặng, nguyên Vương Tiển vốn là cửu thiên ứngngươn lôi thanh phổ hóa thiên tôn giáng thế, học trò của Hải Triều thánh nhơn ởnước Ảo Ly, động Vân Quang, vả lại nó vâng chỉ Ngọc đế, và phật điệp, phò táThủy Hoàng gồm thâu sáu nước, mà nay nước Yên khí số hết rồi, dẫu có tài phéphơn trời đi nữa, cũng không cứu đặng. Nếu cho Tôn Yên vào thì ắt bị nó khóc lócnăn nỉ, làm cho ta phải quyến luyến xiêu lòng, bỏ núi xuống chốn hồng trần, màkhai sát giới, ắt là tai họa chẳng nhỏ, nên phải niêm phong cửa động, lánh cơn tainạn. Lý Tòng nói: Nếu mà bọn nó tới đây thì có lẽ nào kiếm không đặng cửađộng, như kiếm đặng ở ngoài gõ cửa om sòm, thì mình làm sao mà không mở.Tôn Tẩn nói: Thầy đã ra phép dùng mây trắng che bít cửa động bọn nó biết đâumà tìm đặng. Lý Tòng nghe rồi, miệng tuy chẳng nói, trong lòng nghĩ thầm rằng:Rất chướng cho lão đạo sĩ này, cái cừu của cha anh, cùng học trò, mà chẳng trả,trở lại khoe khoang lỗ miệng doạ người, ngày thường làm việc chi thì không làmcứ khoe rằng: Có tài hay lên trời đổi mặt nhựt, hôm nay sánh với một tên tướngTần là Vương Tiển mà khiếp sợ, chẳng dám xuống đánh, thôi ta chẳng nghe theolão, hễ có người đến gõ cửa thì mở ra cho hắn vào, coi thử lão làm sao cho biết.Nghĩ rồi bèn bước xuống Tam Thanh điện đi tuốt. Nói về núi Thanh Bạch, động Nh àn Am, có vị chơn nhơn, họ Mao tên Toại,sanh ra hình dung ngũ đoản (là tay ngắn, chân lùn, mình cụt, cổ thấp, đầu nhỏ)tướng đi như ngỗng, chân bước như vịt, mắt vàng, mày đỏ, tánh tình khôn khéo,tay chân nhanh lẹ, nguyên đời xuân thu đắc đạo thành tiên, thường chơi bời kếtthân với Mạnh thường quân là Điền Văn, bảo hộ Mạnh thường quân ba phen quanước Sở, trộm áo hồ cừu, cứu Mạnh thường quân, và lại nơi ải Kê Minh, giả tiếnggà, gạt mở cửa ải làm cho Mạnh thường quân ra khỏi cửa ải rồi, bỏ hồng trần, lênnúi tu tiên, đến sau tới núi Thiên Thai kết làm anh em với Tôn Tẩn, lúc nọ BàngQuyên dùng đinh đầu đầu thất tiễn thơ làm hại Tôn Tẩn, cũng nhờ va cướp lấyhình nhân bằng cỏ, cứu khỏi Tôn Bá Linh (l à tên chữ Tôn Tẩn), đến sau NhạcNghị đầu Yên, đem binh đánh Tề, Huỳnh Bá Dương xuống núi, lập ra cái trận kêulàÂm Hồn trận, cũng nhờ có va cứu Tôn Tẩn. Ngày kia ở trong động Nhàn Âm,đọc sách xong rồi, chẳng có việc chi, xảy nhở đến núi Thiên Thai, bèn dạy tiểuđồng mở cửa động, mình cỡi trên mây nhắm núi Thiên Thai thẳng tới, đến trướcnúi, bay xuống, xem thấy cửa động mây trắng phủ che, thì nghĩ thầm rằng: Tamca ngày nay không có ở trong động chẳng biết đi đến động nào, vậy ta tới độngkhác rồi sẽ trở lại. Bèn cỡi mây đi tuốt. Nói về Bốc Thương của Tôn Yên, dẫn vài mươi gia tướng, ra khỏi Đông môn,nhắm phía sau thẳng tới, đi luôn bảy ngày vào quán nghỉ ngơi. Bốc Thương bènlấy thơ Tôn Tẩn để lại, giở ra xem thấy có đề ít hàng chữ nhỏ như vầy:Muốn tới núi Thiên Thai,Phía Động năm trăm dặm,Giai cảnh thiệt tên làng,Qua Tây Bắc thăm thẳm,Đi luôn đôi ba ngày,Thấy rừng tòng như cặm,Khỏi rừng có cái cầu,Qua cầu tua vịn nắm,Gặp cội phải trở quanh,Đường Thiên Thai xa lắm. Bốc Thương cùng Tôn Yên xem thấy rất mừng, bèn kêu tên quân đến hỏi rằng:Chẳng hay gần đây chỗ nào, kêu là làng Giai cảnh chăng?. Tên quân bẩm rằng:Cách đây sáu chục dặm kêu là Giai cảnh thôn, thuộc về Đông Tề ta cai trị, nơi ấysơn minh thủy tú, xem chơi vui lắm, tướng gia cùng tướng quân tới đó dạo chơi,phong cảnh rất đẹp, hôm nay trời đã tối rồi, không đi được, để mai tôi sẽ dẫnđường cho tướng gia đi. Bốc Thương nói: Thôi ta chẳng cần mi dẫn đường làmchi, bọn ta đến đó, không phải du ngoạn đâu, tới nơi đó, rồi lên núi Thiên Thai.Tên quân nghe nói ...