Danh mục

Phong Kiếm Xuân Thu HỒI 9

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 107.16 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phong Kiếm Xuân ThuDịch Giả: Tô ChẩnHồi Thứ Chín Nam quận vương dấy binh đánh giặc, Tôn Thoại Ba bị kiếm bỏ mìnhNói về Tề Tương Vương dẫn bá quan đưa ra triều môn, Tôn Tẩn tâu rằng: "Xin bệ hạ trở lại, sách có chữ rằng:Tống quán thiên lý chúng tu nhứt biệt". (Nghĩa là đưa người ngàn dặm, thì phải biệt nhau). Tương vương nói: "Á phụ có đi hãy về cho chóng, kẻo trẫm đợi trông". Nói rồi dạy quân quày xe trở lại. Tôn Tẩn thót lên thanh ngưu, dẫn mười hai tên học trò, kéo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Kiếm Xuân Thu HỒI 9 Phong Kiếm Xuân Thu Dịch Giả: Tô Chẩn Hồi Thứ Chín Nam quận vương dấy binh đánh giặc, Tôn Thoại Ba bị kiếm bỏ mình Nói về Tề Tương Vương dẫn bá quan đưa ra triều môn, Tôn Tẩn tâu rằng:Xin bệ hạ trở lại, sách có chữ rằng:Tống quán thiên lý chúng tu nhứt biệt.(Nghĩa là đưa người ngàn dặm, thì phải biệt nhau). Tương vương nói: Á phụ có đihãy về cho chóng, kẻo trẫm đợi trông. Nói rồi dạy quân qu ày xe trở lại. Tôn Tẩnthót lên thanh ngưu, dẫn mười hai tên học trò, kéo ba ngàn binh ròng, ra khỏi LâmTri, nhắm Dịch Châu thẳng tới. Nói về Tần Thủy Hoàng ngày kia lên trướng, chúng tướng liền bái xongrồi, Thủy Hoàng hỏi rằng: Quốc sư có kế chi phá được thành Yên Châu chăng?Kim Tử Lăng tâu rằng: Nước Yên không tướng, nên chẳng dám ra đánh, duy chỉchờ binh của Tôn Yên cầu cứu, bây giờ Viên Đạt, Lý Mục chết rồi, thì vua tôichúng nó thảy đều vỡ mật, nay ta chẳng đánh thì thôi, nết đánh ắt lấy thành dễlắm. Thủy Hoàng nghe tâu rất mừng, bèn truyền lệnh cho Vương Tiển kéo binhđến thành giao chiến, phải lấy cho được tờ hàng biểu (lá cờ nước Yên xin hàng)nước Yên, mà đem về đây. Vương Tiển lãnh mạng đề mâu lên ngựa kéo binh đếnthành kêu lớn rằng: Bớ quân tuần thành hãy vào báo cùng Chiêu vương, mở cửathành, dâng biểu quy hàng cho sớm, thì muôn việc đều xong, nếu mà chậm trễ đếnlúc ta đánh phá thành, ăn năng sao kịp. Quân giữ thành chạy vào địch lầu phi báo.Chiêu Vương nghe báo thất kinh, nói: Nay ta binh hèn tướng yếu, còn Tôn Yêncầu cứu cũng chưa về, bặt không tin tức, bây giờ đánh hay là giữ, hai lẽ khó phân,chi bằng nạp biểu xưng thần, thì quân dân khỏi đồ thán. Khuất Sảng tâu rằng:Nước ta mới thua một trận, há chịu khuất người sao? Tuy binh Tần oai thế mạnhmẽ, song lương thảo còn được vài năm binh mã mười muôn, cũng đủ giữ thành,tôi liệu Tôn Yên cầu cứu, tối sớm đây ắt về, như có Tôn Tẩn đến, thì phá VươngTiển chẳng khó chi, dẫu binh Tần bá vạn đi nữa, cũng chẳng lo gì, nếu chịu quyhàng, chẳng những thiên hạ chê cười mà thôi, tôi tiếc vì cơ nghiệp tổ tông sáng tạonhọc nhằn, nay phải về tay người khác, như vậy thì há chẳng đau đớn lắm sao?Chiêu Vương nói: Lời Thừa tướng nói nghe rất phải, song bây giờ Vương Tiểnđang khiêu chiến, làm sao lui nó được? Khuất Sảng nói: Vậy phải treo tạm miễnchiếu bài, , còn trên thành gìn giữnghiêm ngặt, đặng chờ cứu binh, kế ấy rất hay.Chiêu Vương y theo lời tấu, truyền lệnh treo miễn chiếu bài, chẳng bao lâu quânvào báo nói: Vương Tiển đập bể miễn chiếu bài, còn đang ở ngoài kêu đánh.Chiêu Vương lật đật truyền lệnh bốn phía cửa thành, thêm binh gìn giữ, và để cây,gỗ, đá, gạch cho nhiều, phòng giữ binh Tần hãm thành. Nói về Yên Đơn công chúa đang ngồi trên Ngân an điện, nhớ đến chacon Đô úy, ba người liều mình vì nước, mà chết nơi sa trường thì lụy nhỏ tuôn rơi,đang lúc buồn rầu, bỗng thấy gia tướng hơ hãi chạy vào, quỳ xuống bẩm rằng:Ngày trước tiểu chủ qua Đông Tề, xin binh cứu viện, Tề Tương Vương sai bảoQuốc công, Hộ quốc công, hai vị lãnh binh đến phụ giúp, chẳng dè binh Tần đónđánh, hai quốc đều tử vong phi mạng, nay Vương Tiển kéo binh đến đánh, đập bểmiễn chiến bài, mười phần nguy cấp, nên tôi phải vào thông báo. Công chúa nghebáo thất kinh, ngẫm nghĩ rằng: Viên Đạt, Lý Mục xưng bá núi Toàn Sơn, anhhùng vô địch, vì làm sao mà chết nơi tay Tần tặc, nay Vương Tiển lại đánh thành,không người cự địch, nếu có sơ thất, ắt là vua tôi phải mang lấy hại. Còn đangngồi than thở một mình, không kế chi tính được, bỗng thấy Tôn Thoại Hoa quỳxuống bẩm rằng: Hôm nay Vương Tiển đánh thành rất gấp, ca ca cầu cứu chưavề, nếu binh Tần phá được thành trì, thì chẳng những cái cừu tổ phụ, không trảđược mà thôi, lại làm cho trăm họ cả thành, phải mang tai họa, cháu tuy bất tài, xinra ngựa bắt Vương Tiển mà trả thù cho tổ phụ, cầu xin tổ mẫu nhận lời. Côngchúa nghe nói nạt lớn rằng: Mi là con nít tuổi chẳng bao nhiêu, ăn chưa biết nođói, ngủ còn lăn lộn không hay, vả lại mi là con gái, có tài cán chi bông nóiphách. Tiểu thơ cúi đầu bẩm rằng: Xin tổ mẫu bớt lòng giận dữ, cháu ngày trướcnhờ bà Thánh mẫu ở núi Lê Sơn dạy truyền võ nghệ, chẳng phải cháu dám khoekhoang, như luận theo việc đao mã, thì có sợ chi thằng thất phu Vương Tiển, naythành trì bị khốn, nước nhà nghiêng ngửa, cũng như lửa cháy lông mày, thì nóngtới mắt, cháu quyết ý ra thành lui giặc, nếu tổ mẫu chẳng cho, đến lúc thành trì bịphá rồi ngọc đá cháy tan, cũng không khỏichết, thì mạng này dẫu sống cũng khôngít gì. Nói rồi rút gươm đâm họng. Công chúa lật đật cản lại nói rằng: Cháukhông nên lỗ mãng, để bà cho cháu đi. Thoại Hoa bỏ gươm quỳ xuống, cúi đầu tạơn. Công chúa nói: Cháu muốn ra trận, vậy hãy theo bà vào triều, tâu cùngthánh thượng, tuyển chọn một đạo binh ròng, rồi sẽ ra trận. Thoại Hoa nói: Cháuchẳng dùng binh ...

Tài liệu được xem nhiều: