Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 11

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.79 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ba vị Tổng trấn chư hầu thấy vua chẳng xem sớ, cứ việc truyền chém Khương Hoàng Sở, vội vã quì tâu : - Chúa là đầu não, bầy tôi như kẻ tay chân. Bệ không xét lẽ phải trái , chém trung thần như chém kẻ thù nghịch , chúng tôi e trăm họ không phục mà sanh biến chăng ? Xin Bệ hạ xét lại. Tỉ Can liền trải tờ sớ ra trước mặt Trụ Vương . Trụ Vương cực chẳng đã phải xem. Tờ sớ viết : " Chúng tôi đâng sớ là Ngạt Sùng Võ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 11 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 11 Tây Bá Bị Giam Thành Dũ Lý Ba vị Tổng trấn chư hầu thấy vua chẳng xem sớ, cứ việc truyền chémKhương Hoàng Sở, vội vã quì tâu : - Chúa là đầu não, bầy tôi như kẻ tay chân. Bệ không xét lẽ phải trái ,chém trung thần như chém kẻ thù nghịch , chúng tôi e trăm họ không phụcmà sanh biến chăng ? Xin Bệ hạ xét lại. Tỉ Can liền trải tờ sớ ra trước mặt Trụ Vương . Trụ Vương cực chẳng đã phải xem. Tờ sớ viết : Chúng tôi đâng sớ là Ngạt Sùng Võ, Cơ Xương , Sùng Hầu Hổ, cúiđầu trước bệ , cúi xin Bệ hạ nhận lời ngay. Lời xưa ví : Vua Thánh trị thiên hạ chăm lo việc nước, gần người hiền,xa kẻ dữ chẳng chuộng lâu đài, không ham tửu sắc. Vua Thuấn, Vua Nghiêu nhờ noi đức ấy mà thiên hạ thái bình. Ðến nay Bệ Hạ nối ngôi , chưa từng làm việc chính , lại chuộng sắc,gần gian tà, trong thì giết vợ hại con, ngoài làm Bào Lạc hại tôi trung. Vợ con và tôi thần đều là người gần gũi Bệ hạ, coi như tay chân BệHạ, bệ hạ nỡ chặt bỏ đi tất nhiên Bệ hạ phải suy yếu , mối nước mỗi ngày một lầm than. Kẻ nịnh xúi Bệ Hạ làm những việcđó tức là đã dụng tâm đưa Bệ Hạ vào con đường bệnh hoạn để chúng mộtngày kia thu đoạt giang san. Mong bệ hạ tỉnh ngộ, tự sửa mình , xa rời tửusắc, giết Ðắt Kỷ , chém đầu Bí Trọng, Vưu Hồn, để mắt khỏi thấy loài dâmdục, tai khỏi nghe tiếng sàm tấu nịnh thần. Ðược vậy giang sơn sẽ vững bềnmãi mãi, Chúng tôi liều mình nói thẳng, xin Bệ Hạ xét lại. Vua Trụ xem xong tờ sớ nổi giận xé nát, ném luống đất hét lớn : - Quả là một lũ gian thần, đùa theo đảng nghịch. Võ sĩ đâu, đem chémđầu hết cho Trẫm. Trong bốn trấn chư hầu nầy có Sùng Hầu Hổ lâu nay có dính líu vớiBí Trọng , Vưu Hồn về việc tham nhũng nên không lẽ để Sùng Hầu Hổ cùng chết trong đám ấy, cho nên Vưu Hồn, Bí Trọngvội quì tâu : - Bốn Trấn đều xúc phạm đến uy trời, lẽ ra không được hưởng ân huệ.Tuy nhiên, chúng tôi xét thấy Sùng Hầu Hổ mặc dầu đứng chung trong sớ,chứ thật tình không có ý khi quân. Bằng chứng là trước đây , Sùng Hầu Hổđã trải lòng ngay giúp nước, cất lầu Trích Tiên , lập cung Thọ Tiên , công đức cao dày , khó nhọcbiết bao. Nay chỉ vì nói xuôi theo các trấn mà phạm tội chết, nghĩ cũng oantình , xin Bệ Hạ xét lại từng người để tha cho Sùng Hầu Hổ . Nếu trắng đenkhông phân biệt, ngọc đá đều đem đốt một lần kẻ có công cũng như ngườicó tội, chẳng hóa ra Bệ Hạ bất minh sao ? Xin Bệ Hạ tha chết cho Sùng HầuHổ để đoái công chuộc tội sau này . Trụ Vương nói : - Cứ theo lời hai khanh tâu thì Sùng Hầu Hổ là kẻ có công với triềuđình. Vậy tha chết cho Sùng Hầu Hổ, còn ba trấn kia khi mệnh trẫm , truyền xử hình lập tức. Hoàng Phi Hổ , Tỉ Can , Vi Tử, Cơ Tử Vi Tử Khải , Vi tử Ðiền Bá Divà Thúc Tề đều quì xuống một lượt Tỉ Can thay mặt tâu : - Khương Hoàng Sở trấn bên Ðông Lỗ công trận rất nhiều, nếu bắt tộithí quân thật là oan ức, vì không có bằng cớ nào cả. Còn Cơ Xương dạ thẳng lòng ngay , một lòng thờ chúa, nhân đức trảikhắp miền , ai ai cũng đều cảm mến. Ðến như Ngạt Sùng Võ thân trải đao binh biết bao trận vào sanh ra tử để bảo vệ nhàThương, một cõi phương Nam bình yên lạc nghiệp. Ba người đều có cônglớn với triều đình như vậy xin Bệ Hạ ra ơn thì hết để thiên hạ khỏi dị nghị làBệ Hạ bất minh. Trụ Vương nói : - Khương Hoàng Sở làm phản, Cơ Xương và Ngạt Sùng Võ đều phạmtội mắng vua, hai tội ấy không tha được. Các ngươi chớ can gián nữa. Hoàng Phi Hổ tâu : - Khương Hoàng Sở và Ngạt Sùng Võ đều nổi danh một cỏi, khôngphạm tội gì. Còn Cơ Xương là bậc quân tử hiền lành mà bị giết như vậy. Tôie thiên hạ không phục. Vả lại, xứ Bắc giặc giã chưa yên, nay Bệ Hạ giết cácvị Tổng Trấn chư hầu ba phía nữa, thiên hạ nổi loạn. Ðông, Tây, Nam, Bắcđều có giặc, biết làm cách nào dẹp được. Chư hầu bốn Trấn cũng hơn mấymươi vạn, không phải chuyện thường. Trụ Vương nghe Hoàng Phi Hổ phân tách điều lợi hại, lại thấy nhiềuvị Ðại thần can gián, lòng cũng sợ, vội phán : - Trẫm nghe tiếng Cơ Xương hiền đức, sao lại nghe theo đường dữlàm gì. Lẽ ra xử tội liên can, song Trẫm vị tình các quan nên tha chết. CònKhương Hoàng Sở và Ngạt Sùng Võ quả là đáng nghịch, tội chết không thểbỏ được. Các quan chớ can gián nhiều lời. Quan Ðại phu Dao Cách và Dương Nhậm quì tâu : - Bốn trấn đều bị một tội mà Bệ hạ tha Cơ Xương và Sùng Hầu Hổ,còn Khương Hoàng Sở và Ngạt Sùng Võ lại không tha sao phải lẽ. Xét Khương Hoàng Sở cũng như Cơ Xương, xưa nay không có gì thấtđức, trị dân phải phép, phò chúa một lòng. Còn tội thí vua chẳng quá làchuyện huyền hoặc, không đủ bằng cớ kết tội được. Ngạt Sùng Võ thì dùnglời thẳng can vua. Lời xưa có nói : Vua sáng thì t ...

Tài liệu được xem nhiều: