Hồn Na Tra phưởng phất bay về núi Càn Nguyên , Kim Hà đồng tử trông thấy vào thưa với Thái Ất : - Không hiễu anh tôi vì sao hồn phách dật dờ bay về đây . Thái Ất đã biết trước việc ấy, liền ra trước động nói với Na Tra : - Chốn nầy không phải chỗ ngươi nương thân. Hãy về mách bảo với mẹ ngươi đến ải Túy Bình, cách ải Trần Ðường bốn mươi dặm lập một cái miếu cho ngươi ở. Ngươi hưởng được ba năm hương lửa tự nhiên trở lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 14 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 14 Na Tra Nhờ Thầy Cứu Nhập Xác Bông Sen Hồn Na Tra phưởng phất bay về núi Càn Nguyên , Kim Hà đồng tửtrông thấy vào thưa với Thái Ất : - Không hiễu anh tôi vì sao hồn phách dật dờ bay về đây . Thái Ất đã biết trước việc ấy, liền ra trước động nói với Na Tra : - Chốn nầy không phải chỗ ngươi nương thân. Hãy về mách bảo vớimẹ ngươi đến ải Túy Bình, cách ải Trần Ðường bốn mươi dặm lập một cáimiếu cho ngươi ở. Ngươi hưởng được ba năm hương lửa tự nhiên trở lạihình người. Ngày sau cứu nước phò vua, danh vang bốn biển. Hãy nghe lờita chớ chậm trễ . Na Tra nghe lời thầy dạy , liền trở về ải Trần Ðường, nhân lúc canhkhuya vào phòng ứng mộng. Ðêm ấy , Ân phu nhân đang ngủ, bỗng thấy Na Tra đứng trước mặtkêu nói : - Thưa mẹ, con là Na Tra, vì chết oan uổng nên vong hồn không siêuthoát, vậy xin mẹ lập miễu tại núi Túy Bình, để con nhờ hương khói siêu rỗilinh hồn. Nếu được vậy ơn đức mẹ tày trời , con mang ơn tợ biển. Ân phu nhân thức dậy , thương nhớ Na Tra, khóc mãi không thôi. Lý Tịnh thấy vậy hỏi đuyên cớ . Phu nhân thuật lại câu chuyện trongmộng vừa rồi. Lý Tịnh nói : - Bởi phu nhân lòng thương con nên sanh ra chiêm bao mộng mị nhưvậy. Ðừng khóc lóc nữa. Ân phu nhân làm thinh, không dám cãi. Ðêm sau, Ân phu nhân lại nằm mộng , và cũng thấy Na Tra kêu nóinhư vậy nữa. Rồi bảy đêm liền, không đêm nào không thấy Na Tra. Ân phunhân sợ Lý Tịnh, không dám nói lại. Còn Na Tra thấy mẹ mình bỏ qua, không kể lời mình, tức giận nói : - Con năn nỉ với mẹ đã mấy đêm liền , nếu mẹ không thương tưởngđến con, lập miễu cho con ở , con sẽ phá nhà cho mẹ coi. Na Tra lúc sống tánh hung hăng, lúc chết chắc cũng không vừa . Phu nhân sợ hãi không dám bỏ qua nữa, lén sai người lên núi TúyBình cất miễu, chạm cốt Na Tra bằng gỗ, như người sống. Chỉ trong mườibữa hoàn thành. Na Tra từ lúc ấy linh thiêng , tiếng đồn dậy núi . Dân chúng bảo gìđược nấy , trăm việc trăm thành. Vì hiễn thánh như vậy nên bá tánh tự độnggóp tiền góp của, sửa sang miễu Na Tra rực rỡ, ngày ngày thường cúng tế,đêm đêm không ngớt hương đèn. Bấy giờ Lý Tịnh nghe tin Ðậu Dung trấn ải Du Hồn cự không lạiKhương Văn Hoàn, nên ngày đêm lo luyện tập binh mã ở núi Giả Mã đểphòng giữ ải mình. Ngày kia, Lý Tịnh kéo binh đi ngang qua núi Túy Bình , thấy thiên hạdâng hương đông như hội liền hỏi quân sĩ : - Thiên hạ đi đâu đông như vậy ? Quân lính thăm dò một lúc rồi trở về báo : - Núi nầy có một cái miễu, trong miếu có vị thần linh lắm , hễ cầuphước thì được phước, cầu may thì được may , thiên hạ được khắp chốn, ainấy lũ lượt đến đó dâng hương, lúc nào cũng đông như ngày hội . Lý Tịnh hỏi : - Ông thần đó thiên hạ gọi là thần gì ? Quân lính thưa : - Họ gọi là Thần Na Tra . Lý Tịnh nghe nói nỗi giận truyền quân đóng binh lại, rồi một mình cỡingựa lên núi xem thử. Khách dâng hương thấy Lý Tịnh lên núi đều tránh đường cho Lý Tịnhđể Lý Tịnh đến nơi , thấy có một cái miễu thắp nhang khói tỏa mịt mù ,trước cửa có treo một tẩm biền đề bốn chữ lớn : Na Tra hành cung . Bước vào trong, Lý Tịnh thấy trên bàn , một cốt tượng bằng gỗ, tạchình giống Na Tra như lúc sống, hai bên lại có hai tên quỉ sứ đứng hầu,trong có vẻ oai nghi lắm. Lý Tịnh lấy roi chỉ vào mặt Na Tra hét : - Nghịch tử ! Lúc sống mày báo mẹ báo cha, lúc chết lại làm quỉ gạtgẫm dân chúng , khuấy rối thiên hạ . Mắng rồi vung roi đập nát pho tượng, nỗi lửa đốt miễu cháy tan tành.Lại nói với đân chúng hành hương : - Nó không phải thần thánh gì đâu, đừng cúng tế nữa. Nó là đứa conngỗ nghịch, gạt gẩm đồng bào đấy . Khách dâng hương thất kinh, tản ra về hết, vì ai cũng sợ Na Tra linhhiển, lụy đến thân mình. Người sau có thơ rằng : Binh mả ngang cảnh Túy Bình Gặpdân dua cúng miễu anh linh Roi đưa vun vút thần tan rã Chân đá đùng đùng quỷ hãi kinh. Lửa đốt miếu thiêng, trời đỏ mặt Khói un cây cỏ núi đen mình Vì hờn một chút gây nên chuyện Khiến nổi cha con dứt nghĩa tình Lý Tịnh kéo binh trở về đến ải Trần Ðường bố trí canh đâu đó xongxuôi , vào hậu đường nói với Ân phu nhân : - Nghịch tử đã chết thì thôi, bày chuyện lập đền lập miếu thờ cúng làmgì cho sanh chuyện . Ân phu nhân thuở nay vốn nễ chồng không dám nói. Cực chẳng đãphải thở than : - Dù sao nó cũng là con mình mang nặng đẻ đau. Nay nó liều chết đểkhỏi lụy đến mẹ cha cũng là chuyện hiếu. Tôi nằm rnộng thấy nó về gọi mãi,xin lập miễu để vong hồn nó an hưởng , lẽ nào nỡ bỏ qua . Lý Tịnh nói : - Lập mấy miễu cũng được , chuyện đó không ăn nhằm gì. Nhưng báo ...