Bá Ấp Khảo than : - Vua cha bị cầm nơi Dũ Lý đã bảy năm, không người quen thuộc viếng thăm, đạo làm con chẳng lẽ cũng mãi nơi đây sao đành , phụ vương ta có chín mươi chín người con, nay đã khôn lớn, thế mà vô dụng không giúp ích gì được cho cha già. Thôi thì ta liều thác đem báu vật của ông bà để lại đến Triều Ca dâng cho Trụ Vương chuộc tội, may Trụ Vương ham báu vật thả phụ vương ta về nước chăng ? Táng Nghi Sanh can...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 19 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 19 Bá Ấp Khảo Dâng Báu vật Chuộc Tội Cha Bá Ấp Khảo than : - Vua cha bị cầm nơi Dũ Lý đã bảy năm, không người quen thuộcviếng thăm, đạo làm con chẳng lẽ cũng mãi nơi đây sao đành , phụ vương tacó chín mươi chín người con, nay đã khôn lớn, thế mà vô dụng không giúpích gì được cho cha già. Thôi thì ta liều thác đem báu vật của ông bà để lạiđến Triều Ca dâng cho Trụ Vương chuộc tội, may Trụ Vương ham báu vậtthả phụ vương ta về nước chăng ? Táng Nghi Sanh can : - Không nên đâu. Lúc ra đi Chúa công đã dặn dò mọi việc , nay Côngtử vì thương cha làm trái ý , tình thương ấy đã không làm cho Chúa công vui,còn làm cho Chúa công giận nữa là khác. Bá Ấp Khảo nói : - Làm vua một nước chư hầu, triều thần đông đũ , con cái hơn trămngười, lúc bị hoạn nạn không một ai gần gũi , ta không đành để phụ vươngta như vậy. Thôi ngươi chớ can gián nữa , ta đã quyết hy sinh mình ta , maychuộc tội cho phụ vương ta. Táng Nghi Sanh không làm sao cản được, phải im lặng lui ra. Bá Ấp Khảo vào cung kể lại ý định mình với mẹ. Bà Thái Cơ hỏi : - Nếu con đi thăm cha con thì việc nước giao lại cho ai ? Bá Ấp Khảo thưa : - Em con là Cơ Phát tánh tình thuần hậu, khí tiết chói ngời, có thể thaycon lo việc nước rất dễ. Vả lại trong triều. việc văn đã có Táng Nghi Sanh,việc võ đã có Nam Cung Hoát, con chẳng còn phải bận tâm. Con đi chuyếnnầy nếu may mắn con sẽ cứu phụ vương con khỏi vòng lao lý, còn rủi con cóbề nào cũng chẳng hại gì cho giang sơn Tây Kỳ nầy cả. Bà Thái Cơ thấy Bá Ấp Khảo đã quyết lòng , không dám can ngănliền dặn dò : - Con có đi thì mọi việc phải cẩn thận lắm mới được. Bá Ấp Khảo lạy mẹ bước ra, đến dinh Cơ Phát tự tình : - Em ơi ! Nay anh định vào Triều Ca dâng báu vật chuộc tội cho phụvương, em phải ở nhà thay mặt anh lo việc trị nước. Công việc trong anh đã xếp đặt xong, với tài trí của em , anh khôngcòn lo lắng gì nữa. Cơ phát hỏi : - Anh định đi bao lâu thì trở về ? Bá ẤpKhảo nói : - Lâu lắm là ba tháng. Nếu công việc không có gì trắc trở thì hai thángrưỡi anh về đến. Hai anh em tâm sư một hồi , Bá Ấp Khảo từ giã Cơ Phát trở về cung,chọn ngày tốt khởi hành . Ba ngày sau, Bá Ấp Khảo lên đường , chín mươi tám người em vàtriều thần đều tựu đến đũ mặt, đưa đón, Bá Ấp Khảo tỏ lời cảm ơn. Nhìn quêcũ, rồi lên yên từ giã Tây Kỳ. Ðàng trước có cờ hiệu, đàng sau quân sĩkhiêng lễ vật hộ tống. Tuy là một cuộc ra đi không lấy gì quan trọng , nhưnglòng hiếu đạo của Bá Ấp Khảo làm cho dân chúng Tây Kỳ ai nấy đều cảmmến. Ðoàn người trải gió dầm sương, đi một thời gian mới đến ải Tị Thủy.Quân giữ cửa vào thưa với quan trấn ải là Hàn Vinh, Hàn Vinh lập tức hốiquân mở cửa ải đón tiếp. Bá Ấp Khảo qua năm ải như vậy mới qua sông Huỳnh Hà, đến MạnhTân . Nơi đây Ấp Khảo ngồi thuyền vượt sóng sang sông, rồi đi một thờigian nữa mới đến Triều Ca. Bây giờ gặp lúc trời tối, Bá Ấp Khảo phải vào ở đỡ nơi trại HoàngHoa, mai sáng mới đến dinh Thừa Tướng tìm gặp Tỉ Can. Rủi thay, Tỉ Can đi vắng đã năm ngày , Bá Ấp Khảo lóng nhóng mãi,tuy vậy Bá Ấp Khảo vẫn không lấy thế làm buồn lòng . Ngày kia, Bá Ấp Khảo đang đứng ngoài cửa dinh chờ đợi, bỗng nghetin Tỉ Can về, Bá Ấp Khảo vội vã quỳ xuống nghênh đón . Tỉ Can giục ngựa về đến thấy Bá Ấp Khảo liền hỏi : - Tướng quân là ai ? Bá Ấp Khảo nói : - Tôi là con trai của Cơ Xương, tên Bá Ấp Khảo, từ Tây Kỳ đến đâyxin ra mắt Thừa Tướng. Tỉ Can nghe nói vội xuống ngựa đỡ Bá Ấp Khảo dậy, hai người cùngđứng ngang nhau nói chuyện , Tỉ Can hỏi : - Công tử từ Tây Kỳ sang đây có việc chi ? Bá Ấp Khảo nói : - Cha tôi bi Thiên tử kết tội, cầm nơi Dũ Lý nay đã bảy năm , tuổi tácđã già, không được hưởng cảnh thanh nhàn, thật đau xót . Tôi thiết tưởngtrời có khi nắng khi mưa, Thiên tử sao khỏi có lúc vui 1úc buồn. Ðạo làmcon lấy hiếu làm trọng , nên tôi không nài khó nhọc, không sợ oai búa rìu ,đem ba báu vật từ Tây Kỳ đến đây yết kiến Thừa Tướng , nhờ Thừa Tướngtìm cách tâu với vua tha cho cha tôi được đem nắm xương tàn về xứ thì ơncủa Thừa Tướng , cha con tôi suốt đời không dám phụ. Tỉ Can hỏi : - Công tử đem vật gì đến cống sứ ? Bá ấp Khảo thưa : - Tôi có ba vật báu đi truyền là xe Thất Hương, nệm Tỉnh Tửu, và convượn bạch, mặt tợ da người. Ngoài ra tôi còn chọn thêm năm cặp mỹ nữ dẫnđến đây nữa. Tỉ Can hỏi : - Gái đẹp rhì ta đã biết ở Tây Kỳ không thiếu gì, nhưng ba món bửubối kia có gì quí ? Bá Ấp Khảo nói : - Ba vật báu di lưu từ đời ông thủy tổ chúng tôi tức là ông Ðăng Phù.Như Thất Hương xa là xe của vua Huỳnh Ðế dùng để vượt Bắc H ...