Nói về Tây Bá Hầu bị cầm nơi Dũ Lý đến nay đã bảy năm , thường ngay đóng cửa làm sách Diệc là loại sách về bói toán , có ý truyền lại đời sau. Nhân khi rảnh, Tây Bá đem đàn ra khảy , nghe tiếng đàn kêu chan chát, biết có việc chẳng lành, liền cất đàn lấy tiền ra gieo quẻ .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 20 Hứa Trọng Lâm Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 20 Táng Nghi Sanh mua lòng bọn nịnh Nói về Tây Bá Hầu bị cầm nơi Dũ Lý đến nay đã bảy năm , thường ngay đóng cửa làm sách Diệc là loại sách về bói toán , có ý truyền lại đời sau. Nhân khi rảnh, Tây Bá đem đàn ra khảy , nghe tiếng đàn kêu chan chát, biết có việc chẳng lành, liền cất đàn lấy tiền ra gieo quẻ . Sau khi bói xong, Tây Bá khóc và than : - Ôi con ta đã bỏ mạng rồi ! Bởi không nghe lời ta nên phải mang hại.Giờ đây, nếu ta không ăn thịt con thì chết, bằng ăn thịt con thì nuốt sao vô. Lời xưa có nói : - Hùm dữ cũng chẳng ăn thịt con . Ta chưa phải là loài cầm thú !Than thở một lúc, Tây Bá oán trách kẻ đã bày mưu độc, khiến cha con phải đành mang tiếng bất nhân. Buồn quá, Tây Bá lấy viết mực ra làm một bài thơ điếu như sau : Muôn dặm đến Triều Ca Một mình đi viếng cha Chưa vào thành Dũ Lý Trước túi chốn chương tòaPhong Thần Diễn Nghĩa Quyết ném đờn trừ quỉ Ðành liều mạng , hóa ma Măng khô tre thảm thiết Thương trẻ động lòng già Tây Bá Hầu viết bài thơ ngũ ngôn, ai nấy đều không hiểu . Bỗng có Thiên sứ đến, Tây Bá Hầu mừng rỡ ra chào. Thiên sứ nói :- Bệ hạ thấy hiền hầu bị giam cầm đã lâu nên đem lòng thương sót nay săn được ít thịt nai, gởi đến hiền hầu một thố, hiền hầu dùng đỡ gọi là tình vua tôi. Tây Bá lạy tạ và nói :- Nhờ ơn Thiên tử cho bánh thịt nai, tôi xin cầu chúc bệ hạ sống muôn năm ngõ đặng trị vì bốn biển. Lạy rồi lấy ba chi bánh ăn. Sứ thần thấy vậy cười thầm :- Ai cũng đồn Tây Bá Hầu xem quẻ như thần , đoán việc như Thánh , té ra ăn thịt con mà không biết. Tây Bá vương nói với Thiên sứ : - Tôi không dám đến lạy tạ, vì là kẻ có tội, xin ngài thương tình tâugiùm răng tôi khao khát bấy lâu được Bệ hạ ban vật quí. Nói rồi giã từ, Thiên sứ ra về. Người sau có bài thơ như vầy : Từ thuở dời chân dặn rõ ràng Ðừng thăm mà mắc họa liên can Những ngờ dâng lễ tìm đầu bạc Hay nói liều thân xuốnq suối vàng Gián Chúa dạn dày gan bảy láPhong Thần Diễn Nghĩa Thương con chan chứa lụy đôi hàng Hồn oan theo gió còn linh hiển Sử sách đề tên để thế gian Tây Bá Hầu ăn bánh rồi buồn bã vào phòng ngủ. Bấy giờ Trụ Vương đang đánh cờ với Bí Trọng , Vưu Hồn , tại đềnHiển Ðức , xảy thấy thiên sứ bước vào tâu việc Tây Bá Hầu ăn hết bánh và tạ ơn . Vua Trụ nói với Bí Trọng :- Ta nghe đồn Tây Bá bói hay , trăm quẻ không sai một, nay ăn thịt con mà không biết, thế thì không phải là Thánh . Trẫm nghĩ lại cầm tù Cơ Xương đã gần bảy năm , nay cũng nên cho va về nước, chứ giam giử một kẻ ngu si như vậy chẳng ích gì . Bí Trọng tâu :- Cơ Xương bói hay lắm lẽ nào chẳng biết thịt con ? Chắc Cơ Xương làkẻ trí , không ăn sợ họa đến mình, nên phải dùng đỡ , xin Bệ ha suy đi nghĩ lại, kẻo mắc kế hắn. Trụ Vương nói :- Nếu Cơ Xương biết thịt con lẽ nào lại ăn như vậy ? Dù hùm dữ cũng chẳng nở ăn thịt con huống hồ một người hiền ? Bí Trọng tâu :- Cơ Xương ngoài mặt tuy làm bộ thật thà , nhưng bên trong thừa điều dối trá . Nhiều người lầm kế , ít kẻ rõ được lòng gian,xin Bệ hạ cầm Cơ Xương lại làm chắc, ví như cọp ngồi trong rọ , chim ở trong lồng, còn thả ra tôi e họa tới . Vả lại phía Ðông và phía Nam còn đang có loạn , dẹp hơn mấy năm nay chưa xong . Nếu Cơ XươngPhong Thần Diễn Nghĩa về nữa thì lại thêm một mũi giặc. Vua Trụ khen : - Lời khanh bàn rầt hợp ý trẫm. Ấy là tại vận mạng của Tây Bá Hầu chưa mãn nên khiến tôi nịnh ngăn trở như vậy . Người sau có bài thơ : Bảy năm chưa đũ vận còn suy Bí Trọng bày ra tiếng thị phi Nếu chẳng Nghi-Sanh dâng hối lộ Làm sao Tây Bá lại Tây Kỳ. Lúc nầy quân theo Bá Ấp Khảo hay việc giết chủ , liền trốn về nước . Cơ Phát là vị Công tử thứ hai đang ngồi trên điện bàn việc nước thấy quân về quỳ lạy khó ...