Ðêm ấy Văn Vương ra khỏi Triều Ca dục ngựa thẳng tới một nước. Bấy giờ quân coi trạm thấy Văn Vương đến tối không về liền vào báo tin với Bí Trọng . Bí Trọng nghĩ thầm : - Việc nầy tại mình bảo tấu, nếu xảy ra lôi thôi ắt mắc tội. Liền vội vã đến nói với Vưu Hồn : - Tại anh bảo tấu với Văn Vương Tây Bá. Nay Tây Bá mới dạo chợ hai ngày đã trốn mất , việc này là việc lớn chẳng phải chơi, nếu có bề gì hai ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 21 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 21 Văn Vương khoe quan qua năm ải Ðêm ấy Văn Vương ra khỏi Triều Ca dục ngựa thẳng tới một nước. Bấy giờ quân coi trạm thấy Văn Vương đến tối không về liền vào báotin với Bí Trọng . Bí Trọng nghĩ thầm : - Việc nầy tại mình bảo tấu, nếu xảy ra lôi thôi ắt mắc tội. Liền vội vã đến nói với Vưu Hồn : - Tại anh bảo tấu với Văn Vương Tây Bá. Nay Tây Bá mới dạo chợhai ngày đã trốn mất , việc này là việc lớn chẳng phải chơi, nếu có bề gì haita làm sao tránh khỏi tội. Vả lại, phía Ðông , phía Nam đều có giặc, nếuthêm mũi giặc của Cơ Xương nữa binh tướng kéo qua anh em mình chếttrước. Vưu Hồn ngồi thừ ra một lúc rồi nói : - Anh đừng lo, ngày mai chúng ta sẽ vào triều tâu cho vua hay và saihai tướng đem binh đến bắt về, trị tội Văn Vương là xong. Rạng ngày , vua Trụ đang ngự trên lầu, Bí Trọng vào tâu : - Bệ hạ cho Văn Vương khoe quan hai bữa mới đi dạo có hai ngày, rồilén trốn về không vào lạy tạ , ấy là thói vô lẽ bất trung. Chúng tôi e sau nầy sanh chuyện nên phải vào tâu cùng bệ hạ. Vua Trụ nổi giận mắng : - Hai khanh thật lắm điều hồi trước hai khanh tâu Cơ Xương là trungliệt, trẫm mới tin lời , tha tù phong chức. Nay xảy ra việc này hai khanh còntâu gì nữa ? Có phải hai khanh muốn nói sao thì nói, muốn làm sao thì làmcó phải vậy hay không ? Bị vua khiển trách, Vưu Hồn thất kinh quỳ tâu : - Từ xưa đến nay lòng người khó lường lắm, trước mặt nói vầy saulưng nói khác. Sanh con há dễ sanh lòng , vẽ cọp không thể vẽ ruột được.Biển khô còn thấy đáy, lòng người đến chết vẫn chưa tường. Vả lại CơXương đi cũng chưa xa, xin bệ hạ sai Ông Phá Ðại và Lôi Khai theo bắt lại,chờ tội Cơ Xương rõ ràng mới giết đi cũng là điều lợi. Vua Trụ y lời, liền sai hai tướng đem hai ngàn binh đuổi theo bắt CơXương về trị tội. Ông Phá Ðại và Lôi Khai đồng lãnh binh nơi dinh Võ Thành Vương,người ngựa kéo ra đi. Ðoàn quân đuổ theo như gió, oai phong lẩm liệt . Ðêm ấy Văn Vương ra khỏi Triều Ca , qua sông Mạch Tân , đến sôngHuỳnh Hà, mệt quá nên vừa đi vừa nghỉ lần hồi đến huyện Dao Trì xảy ngheđàng sau có tiếng quân la ó vang vậy , nhìn lại thấy bụi bay mù mịt. VănVương biết quân đuổi theo bắt mình, thế nào cũng không thoát tội được.Nếu về triều thì chắc chết mười phần, nên cố sức chạy mau lánh nạn. Khi ấyVăn Vương như chim lạc lối , như cọp sổ lòng giục ngựa chạy như bay ,phút chốc đã thấy ải Lâm Ðồng trước mặt . Bây giờ nói về ông Vân Trung Tử đang ngồi trong động đánh tay biếtrõ mọi việc, thầm nhủ : - Tây Bá đã mãn hạn rồi , còn bi tai ương một chút. Nay đúng kỳ giaoước, ta phải cho con xuống cứu cha. Liền sai Kim Hà đồng tử gọi Lôi Chấn Tử vào dạy rằng : - Nay cha ngươi mắc nạn, nguơi phải đi cứu cho mau. Lôi Chấn Tử thưa : - Thưa thầy , chẳng hay cha tôi là ai ? Vân Trung Tử thuật hết mọi chuyện cũ rồi nói . - Cha nuôi ngươi đang mắc nạn tại ải Lâm Ðồng, ngươi ra nơi chânnúi Hỗ , kiếm vài binh khí đem đây ta dạy ít miếng võ đặng xuống cứu cha. Lôi Chấn Tử vâng lời đến núi Hỗ tìm chẳng thấy vật gì có thể làm vũkhí được, lại thường nghe nói đồ binh khí là gươm đao, hương, kích, chùy,gậy , roi, mà trong mấy món đó không biết phải dùng vật nào, tính trở về hỏilại Vân Trung Tử. Xảy đâu có một trận gió thơm ngát thổi đến, lại thấy nước suối trongvắt , tiếng reo rất trong lành. Nhìn theo phong cảnh rất đẹp mắt, bên rừngtrồng cam mát rượi , tre mọc giáp vòng, chim kêu ríu rít trên cành, trái câyquằng nhánh, bông núi đầy rừng. Lôi Chấn Tử liền leo cành cây gần đó thấyhai trái hạnh đào chính mộng, vì tánh con nít thấy trái cây tươi thì mừng lắmLôi Chấn Tử vội leo lên hái hai trái. Hơi thơm bát ngát, Lôi Chấn Tử nghĩthầm : - Thôi mình ăn một trái còn một trái kia đem về cho thầy. Ai ngờ Lôi Chấn Tử vừa ăn xong thấy ngon miệng quá không sao đểdành được liền cắn thêm một trái ăn nữa. Nhưng Lôi Chấn Tử lại giật mình thầm nghĩ : - Mình định trái nầy để dành đem về cho thầy , nhưng mình lại ăn nữa,hóa ra bất nghĩa. Thôi thì cứ ăn hết đi rồi về im lặng là xong. Nghĩ như vậy Lôi Chấn Tử liền ăn hết hai trái Mộng đào. Nhưng ăn vừa rồi Lôi Chấn Tử thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu,rồi bên sườn bên trái mọc ra một cái cánh quá dài. Lấy làm lạ, Lôi Chấn Tửhai tay cầm cái cánh , chắt lưởi than : - Không xong ! Không xong ! Có khi mình hóa thiên lôi rồi chăng ? Lôi Chấn Tử muốn nhổ cánh quăng đi nhưng nhổ ra thì đau lắm , thửlàm gan bứt được vài sợi lông ,phút chốc sườn bên kia cũng mọc ra một cáicánh nữa. Lôi Chấn Tử xem thấy hồn vía rụng rời ngã lăn xuống đất. Một lúc lâu, L ...