Võ Kiết đến mé Bàn Khê thấy Khương Thượng đang ngồi câu trên bàn thạch, ở chạy đến kêu lớn : - Khương lão gia ơi . Tử Nha nghe kêu ngoảnh lại thấy Võ Kiết liền hỏi : - Ngươi phải gã tiều phu hôm trước chăng ? - Ðúng rồi Khương lão gia còn nhớ tôi sao ? Võ Kiết nói : - Hôm trước ngươi có đụng người ta chết hay không ? Võ Kiết nói :- Lão gia quả thật thánh thần, có con mắt nhìn thấu đáo . Tử Nha hỏi : - Ngươi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 24 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 24 Văn Vương rước Khương Thượng nơi sông Vị Võ Kiết đến mé Bàn Khê thấy Khương Thượng đang ngồi câu trênbàn thạch, ở chạy đến kêu lớn : - Khương lão gia ơi . Tử Nha nghe kêu ngoảnh lại thấy Võ Kiết liền hỏi : - Ngươi phải gã tiều phu hôm trước chăng ? - Ðúng rồi Khương lão gia còn nhớ tôi sao ? Võ Kiết nói : - Hôm trước ngươi có đụng người ta chết hay không ? Võ Kiết nói : - Lão gia quả thật thánh thần, có con mắt nhìn thấu đáo . Tử Nha hỏi : - Ngươi làm chết người sao về được nơi đây ? Chẳng giấu gì lão gia, hôm đó tôi xuống Tây Kỳ bán củi, gặp lúc quânlính dọn đường cho xa giá vua đi, tôi lính quýnh quay gánh củi, rủi trúngnhằm một tên lính chết tươi . Vua bắt tôi đền mạng , tôi than khóc vì cònchút mẹ già không ai nuôi dưỡng . Lúc ấy có quan Ðại Phu là Nghi Sanhthấy thương tình tâu với vua cho tôi trở về lo tiền bạc, gạo thóc để dành chomẹ tôi sinh sống rồi sẽ đến nạp mình . Tôi thiết tưởng mẹ tôi đã già, khônglàm gì được chỉ nhờ tôi nuôi dưỡng, nếu tôi chết đi, mẹ tôi cũng chẳng sốngđược bao lâu nữa, lòng tôi đau xót quá . Xin lão gia ra ân cứu mạng tôi với ,ơn ấy mẹ con tôi ngàn thuở không quên. Tử Nha nói : - Người có số mạng . Ngươi làm chết người phải đền tội. Ta làm saocải số trời cho được ? Võ Kiết khóc lóc, năn nỉ mãi : - Lão gia đã có lòng nhân xin tìm cách cứu mẹ con với trong cơn tainạn , dẫu đến đầu bạc răng long tôi vẫn không quên được. Tử Nha thấy Võ Kiết lắm lời năn nỉ, lại thương người có hiếu nênbảo : - Nếu muốn ta cứu mạng, ngươi phải gọi ta bằng sư phụ mới được. Võ Kiết mừng rỡ lật đật sụp lạy thưa : - Xin sư phụ ra ơn làm phước , đệ tử không bao giờ đổi lòng . Tử Nha nói : - Ngươi đã dốc lòng làm đệ tử tất nhiên ta phải ra sức cứu ngươi. Vậyngươi về nhà đào một cái hầm dưới gầm giường, bề sâu bốn thước, tối đếnngươi nằm dưới hầm ấy ngủ, dặn bà lão thắp một ngọn đèn chong dưới chân,một ngọn chong trên đầu , hốt ba nắm gạo trắng rắc lên mình, ủ một mớ cỏxanh trên miệng huyệt. Ta ở nơi đây sẽ làm phép để ngươi nằm dưới huyệtngủ mà. Sáng ngày ngươi leo lên, cứ việc vác rìu vào núi đốn củi như thường,và ngươi sẽ bình yên vô sự , không cần phải nạp mạng. Võ Kiết tạ ơn chạy về nhà lập tức: Có bài thơ khen Tử Nha rằng : Tây Bá bói tuy thiệt Tử Nha ếm cũng mầu. Nếu không bày phép nhiệm Sao đặng đến sân chầu ? Cứu một người tên Kiết Yên trăm họ nước Châu Chẳng ra tài vương Bá Sao rõ mặt công hầu Võ Kiết về đến nhà mặt mày tươi như hoa mới nở, bà mẹ thấy VõKiết như vậy biết việc đã xong, liền hỏi : - Con đi cầu Khương lão gia , người dạy làm sao ? Võ Kiết thuật lại cách dạy bảo của Tử Nha rồi lo đi cắt cỏ thấp đèn ,đảo huyệt . Còn Tử Nha đêm ấy cũng thức đợi đến canh ba , xõa tóc cầm gươmđốt bùa niệm chú, làm phép ếm đối xong xuôi. Sáng ngày Võ Kiết đến tạ ơn Tử Nha thưa : - Ðệ tử vâng theo lời thầy làm đủ phép. Tử Nha nói : - Việc ấy như vậy là xong, không còn lo sợ gì nữa. Nay ngươi đã làmđệ tử thì phải nghe lời ta, cứ buổi sáng vào núi đốn củi kiếm ăn, còn buổichiều phải đến đây tập luyện võ nghệ để chờ ngày giúp nước. Vì nay TrụVương lỗi đạo, bốn Trấn chư hầu đều nổi lên diệt bạo cứu nguy . Võ Kiết hỏi : - Thưa sư phụ, bốn trấn trấn chư hầu nào vậv ? Tử Nha nói : - Ðông Bá Hầu Khương Văn Hoán cầm đầu hai trăm trấn chư hầuđánh ải Du Hồn, Nam Bá Hầu Ngạt Thuận cầm đầu hai trăm trấn chư hầuđánh ải Tam Sơn. Ta xem thiên văn thấy chẳng bao lâu nữa thiên hạ sẽ loạn.Vậy thì ngươi cũng nên tập luyện võ nghệ cho thông, đặng mai sau kiếm cơlập nghiệp , nếu cứ đốn củi mãi thì già đời cũng chỉ làm một gã tiều phu màthôi. Võ Kiết theo lời Tử Nha dạy bảo, buổi mai vào núi đốn củi , buổichiều đến Bàn Khê học nghệ. Bấy giờ Táng Nghi Sanh tính lại đã nửa năm rồi mà không thấy VõKiết đến nạp mình. liền vào tâu với Văn Vương : - Tôi thấy Võ Kiết còn mẹ già nên tâu xin cho nó về lo việc cấp duỡngmột thời gian. Nay đã nửa năm , đúng hẹn mà không thấy nó đến trình diện,khi luật triều đình, xin Chúa công liệu cách trị tội . Văn Vương liền lấy tiền ra gieo một quẻ để đoán việc ngay gian ,chẳng ngờ vì có phép yếm của Tử Nha, khiến quẻ ứng rằng Võ Kiết đã gieomình xuống sông tự vận rồi. Văn Vương thương hại nói : - Võ Kiết không phải trốn đâu. Bởi nó sợ hành hình nên trầm mìnhxuống sông tự vận. Nghĩ lại nó rủi ro phạm tội, không có ý giết người, naynó đã tự tử thì bỏ qua cũng được . Văn Vương than thở một hồi rồi vào trướng nghĩ ngơi. Ngày ...