Cách ít lâu, Tỉ Can truyền may áo hồ cừu xong, chờ mùa đông lạnh lẽo đem dâng cho Trụ Vương. Ngày tháng như thoi đưa, trời đông lạnh lẽo âm thầm đến. Vua Trụ cùng Ðắt Kỷ âu yếm trên Lộc đài, bên ngoài gió lạnh từng hồi, mưa bay mù mịt, tuyết rơi lộp độp đọng vào những cành cây, kẽ lá mọi vật như chìm đắm trong u huyền. Bỗng có quan thái giám vào báo : - Thừa Tướng Tỉ Can xin vào yết kiến. Trụ Vương truyền lệnh đòi Tỉ Can lên lầu hỏi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 26 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 26 Ðắt Kỷ bày mưu hại Tỉ Can Cách ít lâu, Tỉ Can truyền may áo hồ cừu xong, chờ mùa đông lạnhlẽo đem dâng cho Trụ Vương. Ngày tháng như thoi đưa, trời đông lạnh lẽo âm thầm đến. Vua Trụcùng Ðắt Kỷ âu yếm trên Lộc đài, bên ngoài gió lạnh từng hồi, mưa bay mùmịt, tuyết rơi lộp độp đọng vào những cành cây, kẽ lá mọi vật như chìm đắmtrong u huyền. Bỗng có quan thái giám vào báo : - Thừa Tướng Tỉ Can xin vào yết kiến. Trụ Vương truyền lệnh đòi Tỉ Can lên lầu hỏi : - Trời đông lạnh lẽo, khanh có việc gì cầu bảo tấu ? Tỉ Can tâu : - Lộc đài cao vút nửa lừng trời, gió tuyết mùa đông lạnh như cắt ruột,hạ thần sợ bệ hạ se mình nên đem dâng áo hồ cừu nầy để bệ hạ dùng tạm. Trụ Vương nói . - Hoàng thúc lớn tuổi, lẽ phải để áo mà dùng cho đỡ rét. Nay Hoàngthúc đã tưởng tình trẫm, trẫm không nhận e phụ lòng. Tỉ can thấy vua Trụ bằng lòng, lật đật xuống Lộc đài bảo tên tùy tùngbưng mâm áo lên. Vua Trụ thấy bên ngoài sắc đỏ, bên trong lông cáo rái mịnmàng. Tỉ Can mở áo ra, mặc cho Trụ Vương . Trụ Vương thấy ảo đẹp cười khoái chí , nói : - Trẫm gồm thu thiên hạ, giàu có bốn biển. nhưng vẫn chưa có đượcáo đẹp như vầy, nay Hoàng thúc tưởng tình dâng áo cho trẫm đỡ lạnh, ơn ấychẳng biết bao giờ phai trong lòng trẫm được. Dứt lời, Trụ Vương truyền dọn tiệc rượu đãi Tỉ Can để tỏ tình tri ân . Ðắt Kỷ ở trong màn dòm ra, thấy chiếc áo hồ cừu làm bằng da concháu mình lòng đau như cắt, ruột nóng như dầu sôi, nhưng khộng biết nói lẽnào được , nghiến răng nhủ thầm : - Lão Tỉ Can ! Ngươi ở chi ác quá vậy ? Dù con cháu ta có đến đây ăntiệc cũng không can cớ gì đến ngươi. Ngươi đã giết lấy da lại còn may áođem đến đây trêu tức ta nữa, nếu ta chẳng móc tim ngươi ra thì không đángmặt Chánh cung. Ðắt Kỷ miệng nói lâm râm mà hai hàng nước mắt trào ra lại láng . Còn vua Trụ uống rượu với Tỉ Can, chuyện vản một hồi, Tỉ Can tạ từlui về dinh, vua Trụ mặc ao hồ cừu bước vào phòng hoa nói với Ðắt Kỷ : - Lộc đài cao vòi vọi gịó đông tuyết lạnh, Hoàng thúc tưởng tình vuatôi, đem dâng áo đẹp , trẫm rất hài lòng. Ðắt Kỷ nói : - Theo ý thần thiếp thì bệ hạ không nên mặc áo ấy. Bệ bạ là mìnhvàng vóc ngọc lẽ nào lại mặc áo da cáo thì có tốt lành chi . Trụ Vương nói : - Ái Khanh nói phải lắm. nhưng đây là cảm tình của Hoàng thúc đốivới trẫm, không lẽ trẫm trả lại. Ðể trẫm cất vào kho làm vật kỷ niệm . Nói rồi liền cởi áo hồ cừu, trao cho quan Thái giám đem cất vào kho. Từ ấy Ðắt Kỷ chất chứa cừu hận trong lòng, cố hại cho được Tỉ Can,nhưng tháng lại ngày qua, vẫn chưa tìm ra được mưu kế . Ngày kia, Ðắt Kỷ ngồi dự yến với Trụ Vương trên Lộc đài, bỗng nảysanh một kế độc, lòng hớn hở mặt tươi như hoa, khác với những ngày u buồn, tủi nhục. Vua Trụ thấy mặt Ðắt Kỷ phút chốctrở nên xinh đẹp lạ thường , ngồi nhìn trân trân không nháy. Ðắt Kỳ hỏi : - Vì cớ gì bệ hạ nhìn chăm chăm thần thiếp như vậy ? Trụ vương không nói . Ðắt Kỷ hỏi nữa : - Thần thiếp có điều gì làm Bệ bạ kinh ngạc ? Trụ Vương nói : - Hôm nay trẫm thấy ái khanh đẹp hơn mọi ngày . Sắc đep như đóahoa xuân nở trong mùa đông vậy . Ðắt Kỷ làm màu mè , nói : - Bệ hạ quá khen ,thần thiếp hầu bệ hạ lâu nay đã sắc kém hương phai,hoa tàn nhụy rữa , nhờ bệ hạ thương nên mới được nồng thấm như vầy. Thầnthiếp hiện có một người em bạn họ Hồ tên là Hỉ Mị, nay đang tu luyện tạicung Tử Tiên, nhan sắc nàng ấy trăm phần , thần thiếp chưa bì được một . Trụ vương là một người háo sắc nghe Ðắt Kỷ tán tỉnh như vậy tínhdục nổi lên, mặt ửng hồng, nói : - Ái khanh có bạn quí hóa như vậy sao không cho trẫm thấy mặt ? Ðất Kỷ làm ra vẻ quan trọng : - Hỉ Mị là con gái đồng trinh, xuất gia từ thuở nhỏ, lòng ưa thanh tịnhđâu muốn đến chốn này . Trụ Vương nói : - Ðã là tình bạn lẽ nào tị hiềm. Nếu ái khanh lập mưu thế nào cho HỉMị đến đây cho trẫm được thấy một lần thì công ơn của ái khanh chẳng baogiờ trẫm dám quên. Ðắt Kỷ tâu : - Lúc thần thiếp còn nhỏ, ở tại Ký Châu, Hỉ Mị có đến chơi mấy lần,và trao cho thần thiếp một loại hương trầm gọi là tín hương , dặn lúc nàonhớ nhau thì thắp hương ấy Hỉ Mi sẽ đến thăm . Nhưng từ lúc thần thiếp vềhầu Bệ hạ đến nay, nghĩ mình ở trong cung cấm, không còn cảnh tự do,thanh tịnh nữa, nên không đám dùng đến tín hương mời bạn . Trụ Vương nghe nói mừng rỡ, bảo : - Sao ái khanh không đốt tín hương mời Hỉ Mị đến đây chơi cho biếtcảnh giàu sang của trẫm ? Ðất Kỷ nói : - Cảnh giàu sang của bệ hạ mà thần thiếp phải xa rời Hỉ Mị. Vì Hỉ Mịlà người tu hành, không thích cảnh ...