Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 32

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 158.64 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hoàng Thiên Hóa độn thổ đến ải Ðồng Quan vừa lúc canh năm, lật đật tìm đến trại. Bấy giờ trời thanh trăng tỏ, Hoàng Thiên Hóa thấy bên ngoài có một số quân canh, bên trong lố nhố một đoàn người đang ngồi than khóc. Vài tên quân canh thấy Hoàng Thiên Hóa, thất kinh hét lớn : - Ngươi là ai ? Ðến đây có việc gì ? Hoàng Thiên Hóa nói : - Ta là đệ tử của Thanh Hư đạo nhân, ở núi Thanh phong, động Tử Dương. vì biết Ðại vương mắc nạn đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 32 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 32 Hoàng Thiên Hóa gặp cha tại Ðồng Quan Hoàng Thiên Hóa độn thổ đến ải Ðồng Quan vừa lúc canh năm, lật đậttìm đến trại. Bấy giờ trời thanh trăng tỏ, Hoàng Thiên Hóa thấy bên ngoài cómột số quân canh, bên trong lố nhố một đoàn người đang ngồi than khóc. Vài tên quân canh thấy Hoàng Thiên Hóa, thất kinh hét lớn : - Ngươi là ai ? Ðến đây có việc gì ? Hoàng Thiên Hóa nói : - Ta là đệ tử của Thanh Hư đạo nhân, ở núi Thanh phong, động TửDương. vì biết Ðại vương mắc nạn đến giải cứu, chớ không phải địch quânđến đây thảm thính mà sợ. Ngươi mau vào thưa lại. Quân canh vội vào báo. Hoàng Phi Bưu vội bước ra xem thử , thấy một đạo đồng vạm vỡ,chân đi giầy rơm, mình mặc áo rộng , vai mang bửu kiếm, tay xách giỏ hoalam, xem hình dung giống anh mình như hệt . Hoàng Phi Bưu đón tiếp vào trại. Các tướng đều ra chào. Hoàng Phi Bưu nói : - Nếu đạo nhân cứu sống được anh tôi thì ơn ấy như trời biển. Hoàng Thiên Hóa hỏi : - Ðại vương hiện nằm ở nơi đầu ? Hoàng Phi Bưu dắt Thiên Hóa vào trong. Thiên Hoa thấy cha mình nằm ngửa trên tấm nệm , hai mặt nhắmcứng, gương mặt tái xanh, thì than thầm : - Cha mình làm đến tước Vương , quyền uy tại trào , chẳng biết vì đâulại ra nông nỗi này ? Lại thấy một vị tướng để nằm bên xác cha mình . Thiên Hóa liền hỏi : - Còn ông nào chết đó ? Hoàng Phi Bưu nói : - Người ấy là bạn thân của anh tôi, cũng bị Trần Ðồng đánh Hỏa LongPhiêu mà thác . Hoàng Thiên Hóa truyền bọn quân hầu xuống khe múc nước , lấy bầuthuốc trong giỏ trút ra, hòa với nước suối , rồi lấy gươm cạy răng hai ngườiđổ vào miệng mỗi người hai hớp thuốc còn dư thì thoa chỗ bị thương. Chẳng bao lâu , Hoàng Phi Hổ tỉnh đậy trước, la lớn lên : - Ðau chết đi ! Ấy là lúc thuốc thấm vào ngũ tạng , chạy khắp châu thân nên HoàngPhi Hổ mới biết đau, la hoảng như vậy. Khi Hoàng Phi Hổ đã hồi tỉnh , mở mắt ra trông thấy một gã đạo đồngngồi bên mình , liền hỏi : - Ta đã bị Hỏa Long Phiêu đánh chết rồi, đâu có thể còn sống lại . Ðâycó phải cõi âm phủ chăng ? Hoàng Phi Bưu nói : - Nếu không nhờ đạo nhân dâng linh dược cứu chữa thì chắc vươnghuynh đã thọ tử rồi. Hoàng Phi Hổ nhe nói vùng đứng dậy chắp tay xá Thiên Hóa một cáivà nói . - Tôi may mắn mới được đạo nhân cứu tử hoàn sanh . Hoàng Thiên Hóa vội và quì xuống , vừa khóc vừa nói : - Thưa cha, con là Hoàng Thiên Hóa đây . Hồi nhỏ con đi dạo vườnhoa bị gió thổi mất biệt cho đến nay . Ai thấy nghe nói đều kinh hãi . Hoàng Phi Hổ giật mình, rồi lại mừng rỡ nói : - Nếu vậy thì con đến cứu cha mà cha không biết. Tính từ ngày ấy đếnnay thì con đã mười sáu tuổi rồi Vậy thời gian qua, con ở núi nào, thày conlà ai ? Hoàng Thiên Hóa lạy rồi đứng dậy thưa : - Thầy con là Thanh Hư đạo nhân , ở núi Thanh Phong, động TửDương, năm trước đi đạo chơi ở Triều Ca, thấy con có số tu hành lên nổi gióđưa con về động luyện tập võ nghệ và truyền thụ phép tắc . Nay thày conbiết cha mắc nạn, nên dạy con xuống cứu . Nhờ dịp nầy con gặp mặt đượcba anh em, và cả ba chú con nữa . Bấy giờ Châu Kỷ cũng đã tỉnh dậy, nghe rõ đầu đuôi , chú cháu vuimừng, anh em chào hỏi . Hoàng Thiên Hóa nhìn quanh, không thấy mẹ mình đâu buồn bã hỏi : - Cả gia đình đều rời bỏ Triều Ca, tại sao thân mẫu không cùng đi ? Hoàng Phi Hổ nghe nhắc đến vết thương lòng, giậm chân khóc lớnnói : - Con chưa hiểu vì cớ nào cha phản Trụ đầu Châu hay sao ? Bởi ngàyNguyên đán , mẹ con vào cung chầu Ðắt Kỷ, Trụ vương làm điều ô nhục,mẹ con giữ tiết trinh mắng vua rồi nhảy xuống lầu dập xương . Nếu khôngcó việc phủ phàng như vậy lẽ nào cha lại phản chúa ! Hoàng Thiên Hóa nghe rõ đầu đuôi, nghiến răng hét lên một tiếng , rồité xuồng đất chết ngất. Lòng thương mẹ của Hoàng Thiên Hóa khiến ai nấyđộng lòng khóc rống lên. Giây lâu Hoàng Thiên Hóa mới tĩnh lại nói với Hoàng Phi Hổ : - Thầy con dặn cứu cha xong phải trở về núi tiếp tục tu hành , nhưnghoàn cảnh nầy con không muốn trở về núi nữa, quyết lòng trở về Triều Cagiết vua Trụ và Ðắt Kỷ trả thù cho mẹ và cô của con. Cha con đang sụt sùi than thở thì ngoầi trại có liếng quân reo, và quâncanh vào báo : - Trần Ðồng dẫn quân ra khiêu chiến. Hoàng Phi Hổ mặt tái ngắt vì nghĩ đến Hỏa Long Phiêu lợi hại củađịch thủ vừa rồi . Hoàng Thiên Hóa thấy vậy thưa : - Xin cha chớ sợ , có con theo bảo vệ thì nó không làm gì nổi đâu. Hoàng Phi Hổ nghe nói vững lòng, lên lưng thần ngưu , cầm đao xôngra khỏi trại, kêu Trần Ðồng nói : ...

Tài liệu được xem nhiều: