Ðây nói chuyện ông Vân Trung Tử là một vị tiên ,tu luyện đã ngàn năm trên núi Chung Nam . Ngày kia Vân Trung Tử xách giỏ đi hái thuốc thấy yêu khí bốc lên đến mây xanh , liền xem xét một hồi , rồi than : -Con hồ ly tinh đã nhập vào xác người tác quái . Ta mang nghiệp tu hành cốt làm điều nhân đức , nếu không vì thiên hạ , trừ con yêu ấy thì có lẻ nhân gian sinh ra lắm chuyện khổ đau . Than rồi liền gọi học...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 5 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 5 Vân Trung Tử Dâng Kiếm Trừ Yêu Ðây nói chuyện ông Vân Trung Tử là một vị tiên ,tu luyện đã ngànnăm trên núi Chung Nam . Ngày kia Vân Trung Tử xách giỏ đi hái thuốcthấy yêu khí bốc lên đến mây xanh , liền xem xét một hồi , rồi than : -Con hồ ly tinh đã nhập vào xác người tác quái . Ta mang nghiệp tuhành cốt làm điều nhân đức , nếu không vì thiên hạ , trừ con yêu ấy thì có lẻnhân gian sinh ra lắm chuyện khổ đau . Than rồi liền gọi học trò là Kim Hà đồng tử đến bảo : -Ngươi đi bẻ cho ta một khúc cây tòng khô để ta đẻo chiếc gươm trừyêu . Kim Hà đồng tử hỏi : -Thưa thầy , sao không dùng guơm báu chém yêu cho dứt hậu hoạn ? Vân Trung Tử nói : -Con yêu ấy chỉ là giống hồ ly tu luyện ngàn năm , cần gì phải dùngđến gươm báu . Ta dùng thanh gươm gỗ cũng đũ trừ nó rồi . Ðồng tử vâng mệnh đi bẻ một nhánh tùng . Vân Trung Tử đẻo thànhmột thanh gươm phép , dặn học trò giử động , rồi đằng vân thảng đến TriềuCa . Bấy giờ vua Trụ đang đắm sắc , đã lâu ngày chẳng lâm triều . Bá quan văn võ không biết làm sao nên đàm luận xôn xao . Quan Thượng Ðại Phu Mai Bá nói với Thừa Tướng Thương Dung vàÁ Tướng Tỉ Can : -Nay Bệ hạ đắm sắc , bỏ cả triều chính , không coi giang sơn là trọngấy là điểm loạn lớn . Các ông quyền cao lộc cả , gần gủi bệ hạ hơn , lẽ nàolại khoanh tay ngồi ngó . Xưa nay hễ vua làm quấy thì tôi can , cha làm saithì con bàn , bạn làm sai thì có bạn khuyên . Các ông không hiểu lẽ ấy haysao ? Thừa Tướng Thương Dung nói : -Bệ hạ ngày đêm ở mãi trong cung cấm , không làm sao thấy mặtđược , các ông bảo chúng tôi làm thế nào bây giờ ? Mai Bá nói : -Chúng ta hội đũ mặt văn thần võ tướng rồi giống chuông trống thỉnhbệ hạ ra đền , đồng một loạt can gián . Nếu người nầy tâu mà bệ hạ khôngnghe thì đến người khác , quyết làm sao cho bệ hạ từ bỏ sắc đẹp , tránh xa kẻnịnh mới được . Thừa Tướng Thương Dung nói : -Quang Ðại Phu nói rất phải . Chúng ta đồng lòng can vua mới đưọc .Bệ hạ đang lâm vào trạng huống này , một mình tôi không đũ sức . Các quan đồng ứng lên một lượt : -Xin Thừa Tướng mời bệ hạ lâm triều cho được . Chúng tôi nguyệnnhất loạt ủng hộ lời can gián của Thừa Tướng . Thương Dung liền truyền nổi trống đền rất gấp . Vua Trụ đang ở nơilầu Trích Tinh nghe nhạc với Ðắc Kỷ , bỗng có tiếng trống nỗi lên inh ỏi ,thất kinh nói với Ðắc Kỷ : -Mỹ nhân ở đây chờ Trẫm một chút . Trẫm ngự triều xem chuyện gìgấp mà các quan nỗi trống đền như vậy ? Ðắc Kỷ nói : -Thần thiếp đoán chắc không có việc gì đâu . Chẳng qua triều thầnthấy bệ hạ yêu mến thần thiếp nên ganh tỵ mời bệ hạ ra để can gián thế thôi . Trụ vương nói : -Mỹ nhân chớ lo . Trẫm ra ngoài một chút là vào ngay , dù triều thầncó nói gì Trẫm cũng không nghe theo . Ðắc Kỷ vội vả lạy đưa . Vua Trụ lên xe đến ngai ngồi ngự . Trămquan văn võ lạy mừng xong , Vua Trụ thấy Thừa Tướng Thương Dung tayôm một chồng sớ rất dầy . Bên kia thấy Hoàng Phi Hổ và các quan Ðại phucũng chuẩn bị như sắp có nhiều việc tâu trình , thì thất kinh , vì bị tửu sắcnhiều , trong đời Vua Trụ hình như không còn muốn làm việc gì khác nữa . Tuy nhiên , đã lâm triều không lẽ trở vào hậu cung ngay , đành ngồinán lại mà lòng buồn bã . Thừa Tướng Thương Dung quỳ tâu : -Tâu bệ hạ các chư hầu lâu nay dâng sớ về đợi bệ hạ phê chuẩn rấtnhiều việc , chẳng biết vì sao bệ hạ không lâm triều , ngày đêm luôn ở nơicung cấm . Hạ thần chắc có người ở gần bệ hạ cám dổ chăng ? Xin bệ hạ xem việc xã tắc là trọng . Vua Trụ thở dài nói : - Trẫm nghe bốn biển bình yên , muôn dân lạc nghiệp . duy phía Bắccó loạn thì Trẫm đã sai Thái Sư đi dẹp rồi . Ðó chẳng qua như mục ghẻ lở ,có nghĩa gì . Còn việc triều chính đã có các khanh thay Trẫm điều hành ,Trẫm dù có nghi ngơi một thời gian cũng chẳng sao . Các khanh chớ học đòitheo khuôn sáo cũ mà chê Trẫm không chiếu cố đến xã tắc . Người tôi trungkhông thấy vua nghi ngơi chút ít mà bỏ việc , hoặc có ý khi quân . Thương Dung tâu : -Mọi việc đều do bệ hạ quyết định cả , nếu bệ hạ giao cho một đạithần nào mà không tránh khỏi tiếng chuyên quyền , và bệ hạ lại mang tiếngkhông cần mẫn . Xin bệ hạ xa lánh con đường cũ , đuổi kẻ gian , bỏ sắc dục ,trọng đức thương dân , thì xã tắc mới bền vững , nước mới giàu , dân mớimạnh . Vua Trụ lắc đầu : -Thôi thôi , Trẫm không muốn nghe mãi những lời nhàm tai ấy . Cáckhanh không có lời nói nào khác để Trẫm đẹp lòng hay sao ? Trụ Vương nói đến đây thì có Quan Huỳnh Môn vào tâu : -Có ông Vân Trung Tử xưng là đạo sĩ ở núi Chung Nam xin vào yếtkiến bày tỏ mật sự . ...