Quảng Thành Tử giao cờ cho Tử Nha rồi hóa hào quang lập tức bay sang tận Tây phương Cực Lạc quốc. Nơi đây hoa cảnh tốt tươi, cỏ hoa như vẽ. Có bài thơ khen Cực Lạc Tây phương:Non bồng phong cảnh đẹp như mơ, Hoa cỏ bốn mù gió phất phơ Nước gối sườn non như lụa trải, Mây đùn mặt nước đá xây bờCá nghe chuông mõ ngừng bơi lội, Chim lắng mùi hương cánh ngẩn ngơ Ðây cảnh Tây phương miền Cực lạc, Xa mùi thế tục lánh mùi nhơQuảng Thành Tử đến trước cửa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 65 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 65 Ân Giao mắc lời thề bỏ mạng Quảng Thành Tử giao cờ cho Tử Nha rồi hóa hào quang lập tức baysang tận Tây phương Cực Lạc quốc. Nơi đây hoa cảnh tốt tươi, cỏ hoa như vẽ. Có bài thơ khen Cực Lạc Tây phương: Non bồng phong cảnh đẹp như mơ, Hoa cỏ bốn mù gió phất phơ Nước gối sườn non như lụa trải, Mây đùn mặt nước đá xây bờ Cá nghe chuông mõ ngừng bơi lội, Chim lắng mùi hương cánh ngẩn ngơ Ðây cảnh Tây phương miền Cực lạc, Xa mùi thế tục lánh mùi nhơ Quảng Thành Tử đến trước cửa chùa nhưng không dám vào, chờ mộtlúc thấy có một đạo đồng bước ra hỏi: - Ðạo sĩ từ đâu đến. Quảng Thành Tử nói: - Xin làm ơn vào thưa với thầy có Quảng Thành Tử đến xin ra mắt. Ðồng tử vào một lúc rồi trở ra, nói: - Thầy tôi xin thỉnh đạo huynh vào. Quảng Thành Tử bước vào thấy một vị sư mình cao một trượng sáu,da mặt vàng lườm, đầu trọc lóc. Ðó là vị Tiếp Dẫn đạo nhân. Tiếp Dẫn đạo nhân bái chào Quảng Thành Tử và hỏi: - Nghe tiếng đạo huynh là người cung Ngọc Hư, lòng hằng ước vọngnay được bặp mặt, còn gì may mắn bằng? Quảng Thành Tử nói: - Ðệ tử vì phạm tội sát sinh, bị đày xuống thế. Nay Ân Giao cãi mệnhtrời, đánh Khương Thượng làm lễ kỳ đăng đàn bái tướng, nên tôi đến đâyyết kiến cao sư, mượn cờ Thanh Liên bửu sắc để trị nó. Tiếp Dẫn đạo sư nói: - Bần đạo là vô vi thanh tịnh, dưỡng tánh tại Tây phương, không nghĩđến chuyện chinh phạt, hằng lo độ thế chúng sinh. Nay đạo huynh mượn cờấy làm việc hồng trần, thật tôi không dám. Quảng Thành Tử nói: - Chúng tôi và đạo tuy khác đạo mặc lòng, song cùng một tông chỉ làthuận theo thiên hành đạo.Nay Châu Võ là chân chúa, phạt Trụ cứu dân, sốtrời đã định, chúng ta tuy ở trong tam giáo cũng như ở một nhà, lẽ phải giúpnhau, xin cao sư mở lòng từ bi rộng lượng. Tiếp Dẫn đạo sư nói: - Không phải tôi hẹp hòi, song chốn từ bi không nhúng tay vào việcsanh sát. Công việc hồng trần là của hồng trần, chúng tôi chỉ tế độ mà khôngcó trừng phạt. Quảng Thành Tử nói: - Nếu cao sư không ra tay từ bi cứu độ vua nhân đức, diệt vua bạongược thì làm sao tế độ chúng sanh. Tiếp Dẫn đạo sư mỉm cười đáp: - Ðó là chủ trương quý phái, còn chúng tôi thiết tưởng chỉ có tế độngười ta khỏi bến mê thôi, chứ không trừng phạt người trong bến mê. Vả lạicờ Thanh Liên bửu sắc không chịu nhuốm hồng trần, biết làm sao được? Hai người còn đang bàn luận, xảy thấy Chuẩn Ðề đại sư đến. Tiếp Dẫn mời ngồi và thuật chuyện lại. Chuẩn Ðề nói với Quảng Thành Tử: - Ðạo huynh đi mượn, vì việc đó trái với chính nghĩa Từ bi của chúngtôi. Song có một điều chúng tôi có thể giúp đạo huynh được. Nói rồi quay qua bàn với Tiếp Dẫn đạo sư: - Trước đây tôi có nói với đạo huynh là phía bên Ðông, và phía bênNam hiện có ba ngàn trượng hào quang chiếu sáng, đó là những người códuyên phận về với Tây phương. Họ là những người lương thiện, cần đượcchúng ta tiếp dẫn họ. Nhân dịp này, chúng ta cũng nên cho mượn cờ, đểKhương Thượng chinh Ðông, và chúng ta có dịp đến đó rước họ về cực lạc.Tuy chúng ta là người phương Tây, song cũng nên đón những người phươngTây và phương Ðông mới phải. Tiếp Dẫn đạo sư nói: - Ðạo sư dạy như vậy cũng phải. Liền lấy cờ trao cho Quảng Thành Tử và dặn: - Xin đạo huynh đem trả gấp cho chúng tôi, đừng để nhuốm hồng trầnnhiều. Quảng Thành Tử tạ ơn, bái biệt, trở lại Tây Kỳ vào ra mắt NhiênÐăng, thuật hết các việc. Nhiên Ðăng nói: - Nếu vậy thì xong rồi. Nay hướng Nam dùng cờ Ly Ðại Diệm quang,hướng Ðông dùng cờ Thanh Liên bửu sắc, hướng Tây dùng cờ Tô Sắc vângiới, chính giữa dùng Hạnh Huỳnh Kỳ, chừa hướng Bắc cho Ân Giao vào thìtrị được. Quảng Thành Tử hỏi: - Ðạo sư dùng phép ấy dụng ý thế nào. Nhiên Ðăng làm thinh không đáp. Quảng Thành Tử buồn bã, còn các tướng đều lui về hết. Nhiên Ðăng lại nói với Quảng Thành Tử: - Chúng ta chỉ có ba cây cờ, còn thiếu một chưa biết tính làm sao? Quảng Thành Tử hỏi: - Cờ Tô Sắc ở đâu mà có? Nhiên Ðăng buồn bã ngồi lặng thinh. Thổ Hành Tôn thấy vậy trở về phòng mình, nói với Ðặng Thiền Ngọc. - Chúng ta còn lâu mới ra binh. Ðặng Thiền Ngọc hỏi: - Tại sao vậy? Thổ Hành Tôn nói: - Còn thiếu một cây cờ Tô Sắc vân giới nữa mới lập trận bắt Ân Giaođược, nhưng Nhiên Ðăng đạo sư không biết cờ ấy ở đâu. Long Kiết công chúa ở sát vách tường Ðặng Thiền Ngọc, nghe ThổHành Tôn nói như vậy, liền bước sang nói với Ðặng Thiền Ngọc: - Cờ Tô Sắc là cờ của mẹ ta, người khác không có được. ...