Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 96

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 145.55 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi ấy các tướng và các chư hầu nghe trống giục, đồng lướt tới phủ vây Trụ Vương. Lỗ Nhân Kiệt nói với Lôi Côn, Lôi Bàng: - Vua mắc nạn thì tôi cũng bị nhục. Chúng ta lúc này phải liều chết rửa nhục, không lẽ đứng ngoài xem bọn phản thần đánh chúa? Lôi Côn nói: - Anh em nói phải lắm. Ba người đồng phá trùng vây, xông vào cứu giá.Bấy giờ Trụ Vương hỗn chiến đã lâu, một mình chống cự với các tướng Châu vây phủ bốn phía. Trụ Vương nổi giận, hét lên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 96 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 96 Nữ Oa đón thâu Ðắt Kỷ Khi ấy các tướng và các chư hầu nghe trống giục, đồng lướt tới phủvây Trụ Vương. Lỗ Nhân Kiệt nói với Lôi Côn, Lôi Bàng: - Vua mắc nạn thì tôi cũng bị nhục. Chúng ta lúc này phải liều chếtrửa nhục, không lẽ đứng ngoài xem bọn phản thần đánh chúa? Lôi Côn nói: - Anh em nói phải lắm. Ba người đồng phá trùng vây, xông vào cứu giá. Bấy giờ Trụ Vương hỗn chiến đã lâu, một mình chống cự với cáctướng Châu vây phủ bốn phía. Trụ Vương nổi giận, hét lên một tiếng, chém Nam Bá Hầu một đaođức làm hai. Lỗ Nhân Kiệt đâm Lâm Thiên nhào xuống ngựa. Na Tra nổi giận lướt tới, nói: - Các ngươi đừng ỷ mạnh, có ta đây. Lôi Chấn Tử, Kim Tra, Mộc Tra đều xông vào, nói: - Ðã đến Triều Ca lẽ nào chúng ta chịu thua trước mặt tám trăm chưhầu. Nói rồi xông tới đánh liền. Dương Tiễn chém được Lôi Côn. Na Tra quăng Càn khôn quyện đập Lỗ Nhân Kiệt bể đầu nhào xuống. Lôi Chấn Tử đập Lôi Bàng chết tươi. Vua Trụ còn có một mình tả xông hữu đột đánh với các tướng. Khương Văn Hoán liền buông siêu đao xuống, lấy cây giản tràng giắtsau lưng, chui vào phía sau, đập lên lưng vua Trụ một giản. Vua Trụ suýt té xuống ngựa, vội bại tẩu vào cung. Chư hầu đuổi theo, nhưng cửa ngọ môn quân sĩ đóng kịp, không saovào được, Tử Nha liền gióng kiểng thâu quân về trại, kiểm điểm binh tướngthì thấy trận nầy hao hết hai mươi sáu viên tướng, và mất hơn ba ngàn quân. Các chư hầu đều thở ra, nói với nhau: - Không ngờ Trụ Vương lại có sức mạnh dường ấy. Tử Nha nói: - Sức mạnh không thắng nổi đạo đức. Kẻ mất đạo đức phải bị diệtvong. Võ Vương nói: - Chúng ta đánh với Thiên Tử đã lỗi đạo làm tôi. Tôi thấy KhươngVăn Hoán đánh Thiên Tử một giản lòng ta bất mãn quá. Tử Nha nói: - Xin Ðại vương chớ nghĩ như vậy. Lúc là kẻ nhân đạo, cầm quyền chỉnước thì là bậc chí tôn, nhưng khi đã xa lìa đạo đức, bỏ mất thiên mệnh, đạolý, thì chỉ là một người dâm đạo, hại dân, không coi là Thiên Tử nữa. Ðạivương còn thương xót nổi gì? Vua Trụ chạy vào đền, ngồi lên ngai than: - Ta hối tiếc vì không nghe lời trung thần can gián nên ngày nay mớibị nhục. Thương hại Lỗ Nhân Kiệt, Lôi Côn, Lôi Bàng đều vì ta tử trận cả. Phi Liêm và Ác Lai tâu: - Bệ hạ võ nghệ như thần, Một mình cự được trăm người mà còn giếtđược tướng, chỉ rủi ro bị một giản, nhắm chừng ít bữa cũng lành, rồi sẽ ratrận. Hạ thần tưởng chắc thế nào cũng thắng. Trụ Vương nói: - Trung thần không còn ai, các tướng chết hết trẫm lại bị thương cònmong gì chiến đấu. Nói rồi cỡi giáp vào cung. Phi Liêm nói với Ác Lai: - Giặc vây tại Ngọ môn, ngoài chẳng có binh, trong không còn võtướng, tình thế này chắc chết, chúng ta liệu làm sao? Nếu binh chư hầu kéovào đây ngọc đá không còn, vàng thau tiêu hết, chúng ta lâu nay tàn trữ đượcmột số của cải mà phải tan tành thì uổng biết chừng nào. Ác Lai nói: - Cần gì phải đắn đo cho mệt. Kẻ trí thì coi theo tình thế mà làm.Trong ít ngày nữa, Trụ Vương phải chết, chúng ta thừa dịp đầu Châu cũngkhông mất phần công danh phú quý. Võ Vương nhân đức, Khương Thượngcao minh, chắc không bao giờ làm tội người đầu hàng mà sợ. Phi Liêm nói: - Nếu đã có ý ấy thì phải tính một kế nào để lập công. Theo ý tôi thìđợi lúc binh Châu đến phá, chúng ta trộm lấy ngọc ấn đem giao cho VõVương, thế nào chúng ta cũng được quyền cao chức trọng. Hai người bàn luận với nhau trong có vẻ đắc chí lắm. Bấy giờ Trụ Vương vào nội cung Ðắt Kỷ, Hồ Hỷ Mỵ và Ngọc MỹNhân đồng ra nghinh tiếp. Trụ Vương rơi lụy, nói với Ðắt Kỷ: - Trẫm coi Cơ Phát là tiểu tử, Khương Thượng là thất phu, chẳng tàicán chi, chẳng dè chúng hội binh tướng quá đông, nhóm chư hầu vây trướcngõ. Trẫm ra binh chém được ít tướng, rủi bị Khương Văn Hoán đập mộtgiản trúng lưng. Còn Lỗ Nhân Kiệt, Lôi Côn, Lôi Bàng đã liều mình tử trận.Trẫm chắc cơ nghiệp tiên vương đến đây là dứt, ăn năn thì đã muộn. Trụ Vương thở dài, lau nước mắt rồi nói tiếp: - Nghĩ thương ba mỹ nhân ở với trẫm tới nay, mà trẫm phải liều mình,để cho chúng bắt ba vị mỹ nhân của trẫm. Một khi trẫm đã chết rồi, thì cả baái khanh đều về tay Cơ Phát hết. Trẫm nghĩ đến đó lòng đau như cắt. Nói rồi nước mắt dầm dề. Ba nàng yêu thấy vua Trụ khóc thảm thiết cũng động lòng khóc theo,rồi quỳ tâu: - Ba chúng tôi nhờ ơn bệ hạ yêu dấu lâu nay, ghi lòng khắc cốt khôngquên, nay trong ly loạn bệ hạ tính đi đâu? Và bỏ chúng tôi sao đành? Trụ Vương nói: - Nếu trẫm để chúng bắt thì nhẹ thể lắm, nên phải từ giã ba ái khanhmà đi kẻ ...

Tài liệu được xem nhiều: