Danh mục

Rồi chúng mình sẽ yêu nhau đấy!=

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 228.33 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dành tặng những trái tim lẻ loi, đang mong chờ một tình yêu để sưởi ấm. Lòng vòng một mình trên phố không phải là sở thích của Dương, nó ghét cảm giác một mình phải làm việc gì đó mà nhất là việc đi lòng vòng, đôi khi không có điểm đến, đôi khi là nó chẳng biết đi đâu. Thế nhưng nó phải đi để bắt được cảm xúc
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Rồi chúng mình sẽ yêu nhau đấy!=Rồi chúng mình sẽ yêu nhau đấy!Dành tặng những trái tim lẻ loi, đang mong chờ một tình yêu để sưởi ấm.Lòng vòng một mình trên phố không phải là sở thích của Dương, nó ghét cảm giácmột mình phải làm việc gì đó mà nhất là việc đi lòng vòng, đôi khi không có điểmđến, đôi khi là nó chẳng biết đi đâu. Thế nhưng nó phải đi để bắt được cảm xúc!Những câu chuyện của nó đều như thế - lóe lên trong tâm trí khi nó đang đi mộtcách vô định: Một hàng cây, một quán nước, một ngõ nhỏ hay một gánh hàng rong,đôi khi lại là một vụ cãi vã hay cảnh kẹt xe,… Tất cả những sự việc, sự vật “ởngoài đường” ấy đều khiến nó có hứng khởi để viết lên những câu chuyện; chứ nókhông quen ngồi tìm kiếm chủ đề trong khung cảnh lãng mạn trước ô cửa sổ lộnggió, dưới dàn hoa đung đưa, tách cà phê thơm ngào ngạt và dán mình vào chiếclaptop…Bờ hồ là một điểm đến quen thuộc cho bất cứ ai; một đứa trẻ muốn mẹ dẫn đi ănkem, một cặp đôi hò hẹn, một cụ già muốn thoát khỏi lối sống bức bách của chốnđô thị ầm ĩ và tìm về một chốn nào đó bình yên, thanh tao… Còn nó lượn vòngquanh hồ khoảng 3 hay 4 lần gì đó và loay hoay tìm một chỗ gửi xe, định bụng ghéqua tiệm sách khu Đinh Lễ nhưng chẳng hiểu điều gì đó khiến nó lại tiếp tục cuốcbộ quanh bờ hồ thêm 3 vòng nữa…“Thật là rỗi hơi!” - con bé nghĩ trong đầu. “Chắc hẳn khi thấy mình như thế nàyngười ta sẽ bảo mình hâm. Một con bé đi bộ giết thời gian trong khi đó nó có thểhọc được bao nhiêu thứ, làm được bao nhiêu công việc part time và kiếm được mộtđống tiền. Chậc! Kệ! Quên mấy quyển sách kinh tế vi mô, vĩ mô đi… Điều quantrọng là nó cần tìm một đề tài.”Là thế, nó viết truyện và sẽ nhận được phần thưởng cho những câu chuyện ấy từmột tòa soạn báo - tất nhiên những câu chuyện của nó phải được “kiểm duyệt”,phải hấp dẫn và cách nó tìm được sự hấp dẫn trong những câu chuyện đó chính lànhững cuộc đi vô định như thế này. Viết là đam mê và nhuận bút đối với nó khôngquan trọng ở tình trạng “sinh viên nghèo trong thời kì giá cả leo thang”, đó chỉ làgiá trị cho quan niệm nó nghĩ trong cuộc sống… Và khán giả, bạn đọc của nó mớilà những gì nó hướng tới…Dương chọn cho mình một góc nhìn ra hướng cầu Thê Húc, trong những ngày đầuđông cộng thêm hơi lạnh từ mặt nước như thế này thì chiếc cầu đỏ chói dường nhưnổi bật nhất, nó làm cho không khí trở nên ấm áp hơn...“A! Cầu! Một câu chuyện gì liên quan tới cây cầu chăng... Sắp nghĩ ra rồi...” -Dương đột nhiên tự reo lên trong lòng, nó đang tập trung hết sức, một cốt truyệnđang chớm nở trong đầu nó; một chiếc cầu... thêm vào đó và mấy vị khách nướcngoài... nhân vật có thể là một anh chàng ngoại quốc, lần đầu tiên tới Việt Nam vàrồi... và rồi...- Tách...Một tiếng động làm Dương giật mình, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. “Tệ thật! Cảmxúc đang dâng trào!” - Dương ngoái lại nhìn. Thêm vài tiếng “tách” nữa và ánhsáng flash lóe lên rọi vào mắt nó. Giờ thì Dương biết rõ thứ đó là một chiếc máyảnh và trước mặt nó lù lù một tên con trai, cao, trắng, ăn mặc kiểu bụi bặm.- Ánh sáng vẫn không ổn!Hắn thốt lên và dường như chẳng để ý tới sự có mặt của Dương rồi bước quahướng khác chắc là để tìm vị trí chụp ảnh. Dương cảm thấy bực mình, chính hắncắt đứt câu chuyện đang nhen nhóm trong đầu nó, chính hắn vừa làm cái việc vôduyên nhất thiên hạ là chụp ảnh người khác mà không xin phép, vậy mà còn tỉnhbơ không đáp một lời tạ lỗi... Dương không thể tiếp tục ngồi nghĩ tiếp câu chuyệncủa mình mà phải chọc lại tên này một vố. Con bé chạy lũn cũn theo tên con trai,khi hắn giương ống kính về phía chiếc cầu, căn chỉnh ánh sáng góc độ đẹp nhất vàđịnh bụng bấm máy; Dương nhảy bổ về phía trước ống kính của hắn, tạo dáng cutegiống như nó hay chụp ảnh Hàn Quốc với lũ bạn và choán hết cả bức ảnh của têncon trai. Hắn xem ảnh và cau mày thốt lên:- Cái gì đây?- Bạn gì ơi! Bạn có thể đứng né ra một chút cho mình chụp bức ảnh được không? -Hắn gọi với Dương. Con bé tỉnh bơ, cười toe.- À! Ờ! Được chứ.Rồi nó đứng né ra. Nhưng khi hắn chụp đến pô thứ hai, Dương lại nhảy bổ vào, nóvòng tay trái tim rõ đáng yêu và tự nhiên hết sức... Con bé khoái chí khi thấy tênkia ngớ ra. “Đấy nhé! Chụp ảnh tôi không xin phép, giờ thì bức ảnh nào của cậucũng có hình tôi rồi đấy... ha ha.” - Dương nghĩ thầm và cảm thấy hả hê trongbụng.Tên con trai có vẻ nhận ra là Dương cố tình phá bĩnh chứ không phải là vô ý nhảybổ vào bức hình của hắn. Hắn buông máy ảnh.- Bạn ơi! Mình có quen nhau không nhỉ? Tự dưng nhảy vào khi người khác đangchụp hình không được hay cho lắm!- Ôi! Thế à! Tớ xin lỗi nhé! Tớ thấy tự dưng chụp hình người khác mà không xinphép thì cũng không được hay cho lắm đâu!- Là sao? Không hiểu.- Chứ không phải lúc nãy cậu chụp hình tớ mà không xin phép sao?Dương tiến nhanh về phía tên con trai, muốn mắng cho hắn một trận vì cái tội vôduyên mà mặt vẫn giả bộ ngơ ngơ.- Đâu có? Tớ ch ...

Tài liệu được xem nhiều: