Danh mục

Run (Chạy trốn)

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 267.69 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Giày thủy tinh đưa Lọ Lem đến với hoàng tử, định mệnh đưa chúng tôi lại gần nhau. Tôi có thể yêu anh như thế này mãi được không? Không, chắc chắn là không thể. Vậy nên, thứ hạnh phúc mãi mãi trong cổ tích chỉ là giả tạo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Run (Chạy trốn) Run (Chạy trốn) Giày thủy tinh đưa Lọ Lem đến với hoàng tử, định mệnh đưa chúng tôi lại gầnnhau. Tôi có thể yêu anh như thế này mãi được không? Không, chắc chắn là không thể. Vậy nên, thứ hạnh phúc mãi mãi trong cổ tích chỉ là giả tạo. Một thứ giả tạo ngọt ngào chết người... Giống như Ta sẽ lại bên nhau (Ngoại truyện của Song Tuyết), Run cũng là ngoại truyện. Vấn đề là cái truyện chính nó còn chưa ra T_T Vậy nên đọc thấy mơ hồ cũng đừng thắc mắc nha! One-shot : Run (Chạy trốn) Tác giả : ST.SuzzieVài ngày trước, tôi tình cờ đọc được một câu truyện cổ tích của đứa bé nào đó bỏquên trên ghế. Câu chuyện về nàng Lọ Lem có lẽ đã quá quen thuộc, nhưng câu kếtchuyện lại làm tôi băn khoăn mãi.“Sau đó hoàng tử đưa nàng Lọ Lem về lâu đài của mình, và họ sống bên nhau hạnhphúc mãi mãi”.Cổ tích thì vẫn chỉ là cổ tích… Bởi có cái gì được gọi là “hạnh phúc mãi mãi”không? Truyện cổ tích về nàng Lọ Lem, kết thúc có hậu, hạnh phúc mãi mãi… Từkhi lên cấp II tôi đã không tin vào chúng nữa rồi.Tình cờ là hôm nay đọc Giày thủy tinh nối duyên, với tôi khá là nhạt nhẽo, điềuduy nhất khiến tôi ấn tượng ở câu chuyện này có lẽ là một câu trong blog onlinecủa nữ chính : “Khi cô bé lọ lem biến thành công chúa, lộng lẫy cùng hoàng tửtrong vũ hội hoàng gia, không ai nghĩ tới người âm thầm đứng bên làm nên tất cả -Bà tiên tốt bụng”. Tôi mơ hồ liên tưởng đến mình, liệu tôi có phải Bà tiên tốt bụngtrong câu chuyện Cô bé lọ lem của ai đó? Giả như, chỉ là giả như thôi, tôi đúng làBà tiên tốt bụng, đáng ra lúc này tôi phải cười hạnh phúc vì mình là người nốiduyên chứ chẳng có lý do gì mà ủ dột như vậy cả.Vài ngày trước tôi có được Phong “thông não” cho. Anh mắng tôi rất nhiều, nói tôilà kẻ ngu ngốc, khờ dại. Sau một hồi mắng **** ầm ĩ mà tôi vẫn trơ như cục đá,Phong phát tiết. Anh đá bay cái ghế, trước khi xoay người bỏ đi anh ném lại cho tôimột câu : “Muốn sống muốn chết tùy em, tuần sau còn để anh thấy cái bộ dạng nàycủa em thì anh không tha cho em đâu”. Sau đó anh biến thẳng. Anh quả thực rất báđạo, tôi không khỏi lắc đầu cười khổ. Anh vẫn quan tâm tôi, vẫn cục cằn như thế.Nhưng tôi lại cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào vì được an ủi.Tháng 12, ở đây thì chắc chắc không có tuyết. Tôi thích tuyết. Bởi thế mà nhân vậttôi đặt trong truyện của mình cũng là Tuyết. Hạ Tuyết Phong – Hạ Tuyết Vũ. Tôimím môi, sau đó lại bất giác cười. Dương Anh Phong – Dương Anh Vũ…Tôi mở một tab nghe nhạc.“Quen biết anh, với em như thế cũng đủ hạnh phúc rồiDuyên phận hay không em cũng không màng tới…”Chúng tôi quen nhau từ khi nào? Có lẽ là lâu lắm rồi. Từ bé tôi đã là cái đuôi nhỏluôn đi theo anh. Ngày bé, Phong nghịch ngợm và đến giờ vẫn vậy. Nhưng anh thìkhác, anh không thích đi theo đám con trai trong xóm chọc phá mọi người mà ngồinhà chơi với ông nội và tôi. Anh thường hay bị mọi người trêu là “ông cụ non”.Mỗi lần như vậy, trán anh nhăn lại tỏ vẻ bất mãn. Tôi rất thích nhìn gương mặt anhlúc ấy. Rất rất thích!“Ông cụ non” và “thằng nhóc nghịch ngợm” đã lớn rồi. Chúng tôi đều đã trưởngthành. Cho nên tình cảm cũng bắt đầu phân biệt rạch ròi. Tôi mơ hồ hình dung radáng vẻ anh lúc ấy. Mái tóc màu đen bay bay trong gió, anh cúi đầu gương mặt cóchút ngượng ngùng nói câu “Anh thích em”. Lúc ấy tôi và Phong đứng ở cầuthang. Cả hai chúng tôi cùng im lặng. Bạn nữ kia nói.“Em… em cũng thế”.Lồng ngực tôi nhói lên. Tôi nắm chặt lá thư màu hồng trong tay, cúi gằm mặtxuống quay đầu bỏ chạy. Phong không gọi tên tôi, nhưng anh đuổi theo tôi. Rấtnhanh, anh túm được tay tôi kéo giật tôi lại. Tôi ngước mắt nhìn anh. Tôi chưa baogiờ nhìn ra cái gì trong đôi mắt cả hai anh em nhà họ. Trong đôi mắt ấy là rất nhiềuđiều phức tạp, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào tôi, anh mấp máy môi định nói gì đó.Sau đó anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi đang run rẩy…“Không sao đâu… không sao đâu…”Năm tôi 17 tuổi. Tôi nhận thức được mình thích Vũ. Tôi biết Phong thích mình…Năm 18 tuổi, tôi gặp phải cú shock lớn nhất đời mình. Giấc mộng kinh hoàng màtôi không bao giờ muốn nhớ lại. Nó trở thành vết sẹo khắc sâu trong tâm trí tôi,trong trái tim thiếu nữ mong manh đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời. Thỉnh thoảngtôi vẫn mơ đến cái đêm kinh hoàng ấy, tôi tức tưởi trong mơ, sau đó bật dậy thởdốc. Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ!Chuyện cũ.Chuyện đã qua rồi. Chầm chậm nhắm mắt lại. Tôi nhớ Phong của ngàyấy. Tôi đau đớn vì Vũ cả của ngày ấy và bây giờ.Tôi mơ hồ không hiểu vị trí của mình trong lòng anh. Anh coi tôi là gì? Tôi khôngbiết. Tôi hoang mang và có chút bất an trong lòng. Chúng tôi cứ ở bên nhau nhưthế, gần xa xa gần. Có khi ngồi bên nhau mà tôi có cảm giác như chúng tôi cách xahàng trăm ngàn nỗi nhớ.Năm 22 tuổi tôi gặp lại anh. Anh khác rất nhiều so với trong trí nhớ của tôi. Anhtrưởng thành hơn, đĩnh đạc hơn ...

Tài liệu được xem nhiều: