SÁT THẦN Tác giả: Nghịch Thương Thiên Chương 7: NHỊ TRÙNG THIÊNSáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chứa ló dạng, đội ngũ đã chuẩn bị xuất phát.Thạch Nham giữa đám dược nô hỗn tạp, thần sắc lạnh nhạt, không một chút dị thường, im lặng không lên tiếng đi theo đội ngũ phía trước. Cường Sâm vốn chuẩn bị nhìn hắn làm trò hề, thấy hắn khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt ngạc nhiên.Mấy ngày qua, mỗi một tên dược nô uống Đoạn Trường tán, qua một đêm sắc mặt đều tái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SÁT THẦN chương 7 SÁT THẦN Tác giả: Nghịch Thương Thiên Chương 7: NHỊ TRÙNG THIÊNSáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chứa ló dạng, đội ngũđã chuẩn bị xuất phát.Thạch Nham giữa đám dược nô hỗn tạp, thần sắc lạnh nhạt, không một chút dịthường, im lặng không lên tiếng đi theo đội ngũ phía trước. Cường Sâm vốn chuẩnbị nhìn hắn làm trò hề, thấy hắn khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt ngạc nhiên.Mấy ngày qua, mỗi một tên dược nô uống Đoạn Trường tán, qua một đêm sắc mặtđều tái nhợt như tờ giấy, cả người suy yếu không chịu nổi, thân thể yếu đuối ngaycả đi cũng không thể đi, cho dù là thân thể cường tráng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt thốngkhổ, biểu hiện ra ra sự sợ hãi bất an.Nhưng Thạch Nham bước đi trầm ổn, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên khônggiống bị thương, điều này làm cho Cường Sâm lòng đầy nghi hoặc.Cường Sâm quan sát trong chốc lát, xác định Thạch Nham quả thực không sao,cau mày đi đến đội ngũ phía trước, nói rõ tình huống của Thạch Nham cho MặcNhan Ngọc và Tạp Lỗ.Không cần để ý hắn. Tạp Lỗ rất ung dung, Tiểu tử kia nếu là Võ Giả, sẽ khôngdễ dàng lộ ra dị trạng như vậy, chờ Tinh Nguyên trong cơ thể hắn hao hết, sẽgiống như người khác, dược lực Đoạn Trường tán ta rất rõ.Ừ, ngươi đi đi, giám sát kỹ hắn là được. Mặc Nhan Ngọc thản nhiên phân phó.Cường Sâm thấy hai người đều yên tâm như vậy, cũng không nói thêm cái gì,thành thật về lại đội ngũ phía sau, tiếp tục giám sát Thạch Nham, sợ hắn có h ànhđộng dị thường gì.Đại sư, ngươi xem phải bao lâu hắn mới thống khổ khôn g chịu nổi? Sau khiCường Sâm rời đi, Mặc Nhan Ngọc do dự một chút, hỏi Tạp Lỗ, n àng ước gìThạch Nham bây giờ lập tức đau đên lăn lộn trên mặt đất, như vậy nàng mới cóthể vui sướng.Yên tâm đi, chắc là đêm nay thôi.Ban ngày vụt qua, ánh trăng lặng lẽ treo lên bầu trời đêm.Đội ngũ cắm trại xong, hai người Tạp Lỗ và Mặc Nhan Ngọc lại cùng nhau đếnchỗ Thạch Nham, chỉ thấy Thạch Nham đằng xa ngồi dưới đất, đang cúi đầu ănngốn nghiến, tựa như không biết đồ ăn trong tay rất tệ.Đại sư, tên này thoạt nhìn không giống. . . Mặc Nhan Ngọc muốn nói lại thôi,Thạch Nham ăn khiến người không dám khen tặng, nhưng nhìn thế nào hắn cũngkhông giống như thống khổ không chịu nổi a.Tạp Lỗ sắc mặt từ từ biến âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói: Ngươi đang hoài nghinăng lực luyện dược của ta sao?Không dám. Mặc Nhan Ngọc lắc lắc đầu, Đại sư đã chứng minh kỳ hiệu củaĐoạn Trường tán lên người dược nô khác rồi, ta chỉ kỳ quái vì sao. . . hắn lại bìnhyên vô sự, chẳng lẽ trong một chén Đoạn Trường tán lần trước, đại sư không cẩnthận quên dược liệu nào?Mặc tiểu thư, Tạp Lỗ tuy rằng không phải là cao cấp Luyện Dược Sư, nhưngcũng không đến mức xảy ra loại lầm lẫn này. Tạp Lỗ rõ ràng có chút hờn giận, xụmặt hừ hừ: Nếu người không tin năng lực của ta, chúng ta hiện tại có thể nhấtphách lưỡng tán*. (* đường ai nấy đi )Đại sư bớt giận, Nhan Ngọc không có ý này, Nhan Ngọc chỉ cảm thấy kỳ quái màthôi, đại sư ngàn vạn đừng nghĩ lung tung. . . Mặc Nhan Ngọc làm mặt tươi cười.Hừ! Tạp Lỗ không thèm quan tâm đến Mặc Nhan Ngọc, thân ảnh như điện, rấtnhanh lướt tới Thạch Nham.Thạch Nham cúi đầu, giả bộ không thấy Tạp Lỗ, trong lòng lại âm thầm kinh ngạctốc độ của Tạp Lỗ, may mà hôm qua mình không có liều lĩnh động thủ, nếu khôngtuyệt đối sẽ bị Tạp Lỗ nuốt sống.Tạp Lỗ ngoài là một gã Luyện Dược Sư, còn là một gã Võ Giả bước vào cảnh giớiTiên Thiên, mà hắn vừa rồi có thể điều động Tinh Nguyên trong cơ thể của Võ GiảHậu Thiên nhị trùng thiên, chênh lệch song phương quá rõ rệt, căn bản không cóchút hy vọng thủ thắng, mạnh mẽ động thủ chính là tự tìm đường chết.Hưu hưu!Thân ảnh Tạp Lỗ bay vút đến, trong không khí truyền ra tiếng vang kỳ dị, chỉ mộtcái chớp mắt Tạp Lỗ đã đi tới trước mặt hắn.Thạch Nham tĩnh tâm lại, bỏ đồ ăn cầm trong tay thực vật buông, ngẩng đầu nhìnhướng tạp lỗ.Khuôn mặt hốc hác đầy âm lãnh, ra tay nhanh như chớp, tay trái chế trụ ThạchNham, đầu ngón tay khô nẻ dán lên cánh tay Thạch Nham. Một tia Tinh Nguyêntinh thuần như dòng điện thoáng chốc nhảy vào cánh tay Thạch Nham, từ gânmạch cánh tay một mạch chạy vào thân thể hắn, dạo qua một vòng tràng vị hắnmới chậm rãi trở về, cuối cùng biến mất trong đầu ngón tay của Tạp Lỗ.Tinh Nguyên của Tạp Lỗ ngưng tụ lại rất cường đại, Tinh Nguyên của hắn từ điqua gân mạch trong thân thể Thạch Nham, làm chơ gân mạch Thạch Nham cănglên hơi đau nhức.Ồ. . . Tạp Lỗ nghi hoặc cau mày, nhỏ giọng nói thầm: Không đúng a, dược lựcĐoạn Trường tán rõ ràng vẫn còn, vì sao hắn còn có Tinh Nguyên dư thừa, tràngvị cũng không có thối rữa, chỉ là một tên tiểu Võ Giả bất nhập lưu, không thể cóbao nhiêu Tinh Nguyên tinh thuần, bây giờ phải chống đỡ không được mới đúng. ..Thạch Nham tùy ý để hắn cầm lấy cánh tay, không có phản kháng.Đại sư, thế nào? Mặc Nhan Ngọc đã đi tới, tò mò hỏi.Đợi một ngày nữa xem sao. Tạp Lỗ vẻ mặt âm trầm, ...