1. Gió Tôi gọi anh là Gió, đơn giản vì tên anh là Phong. Gió bạo lực như gió, nhanh nhẹn như gió và cũng vô tình như gió. Mười bảy năm lớn lên cùng nhau, tôi là đứa chứng kiến nhiều nhất những lần Gió từ chối mấy chị xinh đẹp hay theo anh,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sau cơn mưa là khúc dạo đầu…. Sau cơn mưa là khúc dạo đầu…. 1. GióTôi gọi anh là Gió, đơn giản vì tên anh là Phong. Gió bạo lực như gió, nhanh nhẹn như gió và cũng vô tình như gió. Mười bảy năm lớn lên cùng nhau, tôi là đứachứng kiến nhiều nhất những lần Gió từ chối mấy chị xinh đẹp hay theo anh, cũngrùng mình nhiều nhất khi nhìn người ta nước mắt ngắn dài bỏ đi..nói thật là tôi sợ! =.= Phải vì thế dù có rất kính trọng Gió nhưng mặt khác, tôi cũng rất sợ anh, ônganh trai yêu quái của tôi..Đó là người chuyên lên mặt người lớn với tôi dù chỉ hơntôi một năm chín tháng cũng là người đã khiến tôi uất ức mà thốt lên bao lần: Trời đã sinh Gió sao còn sinh tôi!!! 2. LáLá là người hiền lành, tử tế chính vì thế mới có thể làm bạn với Gió mười chín năm và là hàng xóm bên phải của chúng tôi từng ấy ngày. Tên thật của Lá là Vũ. Hình như cha mẹ tôi và cha mẹ Lá đã ngầm đính ước với nhau về việc đặt têncon…Phong Vũ..quả là mưa to gió lớn! Dù vậy, Lá khác Gió nhiều lắm, không bắtnạt tôi cũng không tranh giành đồ ăn với tôi cũng không đem tôi làm cái thùng rác của mình như ông Gió.Tôi gọi anh là Lá bởi vì giọng nói của anh như chiếc là rơi, rất nhẹ, rất dịu dàng nhưng lắng đọng, cả tiếng cười khi anh mặc chiếc áo màucam, chạy trên sân bóng, ném quả bóng màu cam vào rổ. Lúc bé, tôi đã từng nói bốmẹ, tống khứ cái tên Gió nhà mình để đổi lấy anh Lá, kết quả, tôi bị lão Gió xả cho một trân kinh hoàng vì tội..không kính trọng anh hai! Nhưng dù vậy. tôi vẫn luôn ước ao…tại sao anh trai của tôi lại là Gió chứ không phải Lá!!! 3. Bầu trời Nếu lão Gió có bạn “ thanh mai” thì tôi đây cũng có “ trúc mã” cũng như chuyện chúng tôi có hàng xóm bên phải thì cũng có hàng xóm bên trái, hắn là hàng xómbên trái của tôi. Hắn bằng tuổi tôi, duyên số với tôi từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ. Tôi gọi hắn là Bầu trời dù tên hắn là Dương. Bầu trời của tôi khác Lá cũng khác Gió, hắn có thể giỏi thế thao nhưng không thích chơi thể thao, thứ hắn địnhlấy làm vợ cả đời là mấy cái con lắc, lò xo, rồi mấy cái thứ hắn gọi là vì mục đíchcao cả. Mục đích cao cả đó là…giải Noben!! Bầu trời của tôi…hắn có những ước mơ rất cao, rất xa cũng rất lớn và luôn luôn theo đuổi chúng đến tận cùng, hắn là người không biết bỏ cuộc cũng không muốn bỏ cuộc, chính vì vậy, chỉ một tuần nữa..hắn sẽ bỏ rơi tôi… Bầu trời sắp bay, đến một nơi xa xôi lắm, cảch Việt Nam nửa vòng trái đất, cách biệt cả ngôn ngữ và văn hóa, nước Mĩ. Hắn nhận được học bổng của một trường đại học bên đó và đã quyết ra đi để thực hiện giấc mơ của mình. Bầu trời của tôi…sắp đi xa… - Áh! Một cảm giác lạnh toát tràn trên má trái, tôi giật mình nhìn lên, rèm cửa sổ đang bay phất phớn, hắn lại trèo sang, bằng đường cửa sổ, Bầu trời!! - Này, đang nghĩ gì đấy?Hắn nhìn tôi, mỉm cười, tôi cũng ngước lên nhìn hắn, trong ánh nắng vàng tươi đậutrên mái tóc đen ướt nước, hắn xuất hiện cùng nụ cười ấm áp như mọi ngày, khiến tim tôi không hẹn mà đập nhanh một nhịp. Nhưng nhanh chóng lấy lại dũng khí, tôi lườm hắn, cao giọng: - Làm cái gì thế? Có biết lạnh lắm không? - Tôi đang nước cho bà uống mà! - Không thèm!- Này, lại giận gì sao? Một tuần nữa, tôi đi rồi, có muốn uống nước cũng không có tôi mang đến đâu.. - Ta đây không thèm, nhà ngươi tưởng nhà ngươi báu lắm sao? - Haha.. - Cười cái gì mà cười! Cười cái gì mà cười…Nhìn cái bản mặt toe toét của hắn, tôi chợt lại thấy tủi thân nhưng lại lủi đi như chẳng có gì. Dù gì hắn cũng sắp đi, dù gì hắn cũng sắp rời xa Việt Nam, rời xa tôi, những tâm tư này có cũng chẳng có gì, dù cho tôi thích hắn…thì cũng làm được gì? Phải, tôi thích hắn, tôi thích Bầu trời của tôi, không phải mới nhận ra cũng khôngphải chỉ là cảm giác vì tôi biết, tôi thích hắn từ xưa lơ xưa lắc rồi. Hắn là mối tình đầu của một con nhóc mười bảy tuổi, là mối tình đầu của con bạn thân nhưng giờ hắn sắp đi xa, hắn rõ ràng không biết điều đó,tôi cũng có ý định nói ra…Nói ra rằng mình thích một người thật khó… - Lại nghĩ cái gì đấy? Uống nước đi... Hắn đưa lon nước ra trước mặt tôi, dò hỏi, tôi đón lấy lắc lắc đầu không nói gì,ngoài trời nắng đang vàng tươi, đầu mùa hạ, ít nhất cái khoảnh khắc đơn giản như thói quen này, khi hắn trèo từ ban công phòng hắn sang phòng tôi, khi chúng tôingồi cạnh nhau cùng uống nước hắn mang đến, khi còn có thể tiếp tục điều sau này rất hiếm c ...