Mắt trống rỗng nhìn vào lòng bàn tay đang chảy ra thứ chất lỏng đỏ sẫm quyến rũ, lòng tay bắt đầu cảm thấy đau đớn, tôi khẽ thở nhẹ, buông lưỡi dao lam xuống bên cạnh. Tôi đã tự hứa sẽ không dày vò bản thân nữa, sẽ để cho những vết thương này liền sẹo,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Selfcut SelfcutMắt trống rỗng nhìn vào lòng bàn tay đang chảy ra thứ chất lỏng đỏ sẫm quyến rũ,lòng tay bắt đầu cảm thấy đau đớn, tôi khẽ thở nhẹ, buông lưỡi dao lam xuống bêncạnh.Tôi đã tự hứa sẽ không dày vò bản thân nữa, sẽ để cho những vết thương này liềnsẹo, rồi tôisẽ mặc váy cưới thật đẹp, đi vào lễ đường cùng với anh…Nhưng tôi lại tự cắt tay mình nữa rồi.Đau đớn tràn ra từ lòng bàn tay khiến thần trí u u mê mê gần đây của tôi tỉnh táothêm mấy phần, ừ, ít nhất tôi còn thấy đau đớn ở tay, ít nhất là tôi vẫn còn đangsống.Tôi đang làm gì đây? Tôi cướp đi sự vui vẻ của anh, vậy mà tôi vẫn còn sống.Nhưng tôi vẫn còn sống đấy thôi. Máu vẫn còn chảy ra, tôi còn cảm thấy được sựđau đớn truyền đến từ lòng bàn tay của mình, ừ, vẫn còn sống.Tôi nhớ ráng chiều mười năm trước nhàn nhạt buồn khi tôi gặp anh. Tôi đã ngẩnngười ngắm mặt trời xuống giữa công viên tĩnh lặng, màu trời rám vàng rám đỏ,giống như một mảng bánh pancake ngọt ngào. Bất giác cảm giác cô đơn lại ủ êtràn ngập trong lòng tôi, mỗi ngày trôi qua giống như một vòng tuần hoàn vĩnhcửu, thế giới không chuyển dời, nhưng tôi lại đang già đi, bỏ quên tuổi thanh xuâncủa bản thân tại một góc nào đó.Anh đến, trên người lấm lem bụi bẩn. Quần áo anh mặc rách nát, gương mặt củaanh bị bụi nhuốm lên một tầng, người như vậy, tôi gặp cũng đã nhiều, đều lànhững con người đáng thương phải lang thang chỗ này chỗ khác. Anh cũng đángthương, quần áo rách nát, gương mặt bẩn thỉu, có lẽ vừa đánh nhau với ai đó. Duychỉ có đôi mắt của anh lại khiến tôi thất thần. Đôi mắt của anh là một hồ nước tĩnhlặng, yên ả và dịu dàng. Ánh mắt đó ấm áp tới mức tôi thậm chí không muốnpancake nữa, hoặc giả có mong thì cũng mong pancake là do chủ nhân đôi mắt đólàm.Thế rồi tôi đem anh về nhà. Trong sự tịch mịch tĩnh lặng thường ngày của tôi xuấthiện một người đàn ông. Tôi tặng cho anh mọi thứ vật chất, mở một cửa hàng nhỏcho anh trông coi, đổi lại, anh cho tôi sự ấm áp trong đáy mắt anh. Một cách nhẹnhàng, tôi để sự ấm áp đấy ăn sâu vào tim mình.Anh dùng bốn năm cuộc đời biến cửa hàng nhỏ tôi tặng cho anh thành một siêu thịlớn, lại dùng thêm bốn năm nữa mở ra sáu chi nhanh cho siêu thị. Anh, đột nhiêntrở nên giàu có.8 năm, quãng thời gian không dài không ngắn, nhưng đối với người quen sốngtrong tịch mịch như tôi tự nhiên chẳng là điều gì to tát cả. Ngày ngày tôi thíchngắm mặt trời mọc trong công viên, ngồi tĩnh lặng trong quán cafe cô mở ở mộtgóc phố, đến chập tối lại quay về nhà nấu ăn cho anh. Cuộc sống quay xung quanhviệc chờ đợi người đàn ông đó. Tôi cũng không cưỡng cầu anh, càng chẳng đòi hỏiđiều gì từ anh, thậm chí cũng không hi vọng anh sẽ cưới tôi, một người phụ nữ hơnanh ba tuổi.Đã từ rất lâu sau khi tôi gặp anh tôi không còn thói quen tự hành hạ bản thân nữa.Tôi biết, ít nhất còn có một người trên cuộc đời này cần đến sự chăm sóc của tôi.Đôi tay của tôi, chí ít rằng, vẫn chưa vô dụng.Nhưng đời cũng lắm trớ trêu, tôi nhìn thấy anh và cô gái ấy trong một quán cafetôi thường lui tới. Anh rất vui vẻ, thậm chí nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánhmắt của anh. Anh nói rất nhiều, thỉnh thoảng còn vuốt tóc người con gái ấy làm côấy ngượng ngùng. Tôi chỉ dám lặng lẽ vùi mặt vào cuốn sách trên tay, uống nốt lycafe đắng chát. Lần đầu tiên sau khi gặp anh, tám năm sau đó, tôi cảm thấy trốngrỗng đến kinh hoàng.Tối hôm đó, anh không ăn cơm tôi nấu. Anh nói rằng anh đã ăn tối với kháchhàng, nhưng tôi biết, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt anh lúc đó đã tố cáo anh.Đáng tiếc, nụ cười đó không phải dành cho tôi. Ý muốn cầm lưỡi dao lam mỏngmảnh kia cứa vào da thịt thỉnh thoảng lại hiện lên trong suy nghĩ của tôi, cắt mộtnhát để biết mình còn sống…. Tôi tự ảo tưởng bản thân rằng anh vẫn cần sự chămsóc của tôi, rằng nếu không có tôi anh sẽ không thể làm nổi việc nhà, rằng anh vẫncần tôi giống như tám năm trước đây, tôi thầm nhủ với bản thân như vậy.Rồi anh chuyển ra ngoài…Tôi không ngăn cản, bởi anh là một người tự do, và bởi vì tôi càng không muốnanh giống như tôi, cô đơn tới tận xương tủy. Tôi muốn anh hạnh phúc, muốn ánhmắt của người ấy mãi tỏa sáng, muốn trái tim người ấy mãi đập, muốn người ấykhông bị lạc lối trong sự bi quan cùng cực mà tôi đang ôm vào mình.Tôi muốn anh sống.....Anh dọn ra ngoài, ở chung với cô gái ấy. Cuộc sống của tôilại tiếp tục nhữngchuỗi ngày buồn tẻ khi không có anh. Buổi sáng ngắm mặt trời mọc, tới tiệm cafebán hàng, chập tối tới công viên ngắm mặt trời lặn, cuộc đời cứ như vậy trôi đi,đôi lúc tôi lại tự cắt tay mình vài nhát, đau đớn cũng là thứ cảm giác khiến tôi cảmthấy mình còn sống.Nhược Du, cô bạn thân từ nhỏ của tôi, tới thăm tôi. Cô ấy hỏi tôi anh đi đâu, tôibối rối, đành gượng gạo cười rồi lẳng lặng đổi đề tài. Nhược Du rất hiểu tôi, càngrõ sự ham muốn nỗi đau của tôi, nếu cô ấy biết được nhất định sẽ bắt tôi đi bệnhviện, tôi không muốn cô ấy phải lo cho mình. Nhược Du tốt, nhưng cô ấy có cuộcsống của cô ấy, cũng đã có ...