Thông tin tài liệu:
Nhỏ luôn cười dù tôi chỉ nói 1 câu nham nhảm.Ko biết tự bao giờ tôi thích nhìn nụ cười ấy, nhất là kèm theo đôi gò má tròn cao đỏ ửng những khi bị tôi chọc. Riết rồi trêu phá nhỏ trở thành thói quen và sở thích khó bỏ của tôi. … Hôm nọ, nhỏ có bộ mặt buồn thiu, ai hỏi gì cũng ậm ừ, 2 mắt long lanh như chỉ chực chờ được khóc. Thằng Luân bảo nhỏ vừa bị gã sếp quăng đống tài liệu vô mặt hồi sáng. Tội nghiệp....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Super ManSuper ManNhỏ luôn cười dù tôi chỉ nói 1 câu nham nhảm.Ko biết tự bao giờ tôi thích nhìn nụ cười ấy, nhất là kèm theo đôi gò mátròn cao đỏ ửng những khi bị tôi chọc. Riết rồi trêu phá nhỏ trở thànhthói quen và sở thích khó bỏ của tôi.…Hôm nọ, nhỏ có bộ mặt buồn thiu, ai hỏi gì cũng ậm ừ, 2 mắt long lanhnhư chỉ chực chờ được khóc. Thằng Luân bảo nhỏ vừa bị gã sếp quăngđống tài liệu vô mặt hồi sáng. Tội nghiệp.Tôi lấy cái ly đưa ra dưới cằm nhỏ.“Làm gì vậy?”“Hứng nước mắt. Chút đem đi chưng cất lấy muối chấm xoài ăn.”Đôi mắt mở to, nhỏ bật cười, rồi lấy tay quệt nhanh giọt nước vừa trào raở khóe mắt.…“Sao Kha dễ cười quá nhỉ?” – có bữa tôi thắc mắc.“Dễ con khỉ. Đâu phải ai cũng chọc Kha cười được... nhiều lúc trên cảhành tinh chỉ có 1 người…” – Nhỏ trả lời kèm theo ánh mắt ngời sángvà nụ cười răng khểnh ngây ngô.“Super Man hả?” – Tôi làm bộ háo hức. Nhỏ gật đầu mỉm cười – “Ừ.”“Vậy có lúc nào cả Super Man cũng ko làm Kha cười được ko? Chứcười hoài dòm thấy ghét quá.”“Khi Super Man đám cưới...” – Hai gò má của nhỏ lại ửng hồng dướimái tóc xòa, nửa đùa nửa thật, nhìn tôi ngồ ngộ. Tôi nghe lao xao tronglòng đôi chút.……Lần kia khùng khùng, tôi hỏi thằng Luân – “Tao… cưa nhỏ Kha đượcko?”“Liều thử đi.”- Nó cũng khùng khùng đáp.Thế mà tôi ko dám. Cái chữ “liều” của nó nghĩa là tôi đi đánh trận màcầm chắc thập tử nhất sinh.Cả tôi và nó đều hiểu, nhỏ ở 1 đẳng cấp khác hẳn tôi. Mặc dù nhỏthường mặc quần lửng, dép lê, đi xe cà tàng, ko đeo trang sức óng ánhvàng mà toàn mấy thứ đồ con nít đổ lô ngoài chợ. Mặc dù nhỏ ko hề nóichuyện sách vở, thời đại, và càng ko bàn tán về thời trang hay mỹ phẩm.Nhỏ đơn giản như chính những nụ cười của nhỏ vậy. Nhưng ai chả biết,nhỏ giỏi hơn tôi nhiều. Trong khi tôi chỉ tốt nghiệp cao đẳng, nhỏ lại đạtđiểm tối đa cho Luận văn Đại Học. Tôi chưa lấy nổi bằng B Anh Văn,nhỏ đã có trong tay chứng chỉ C hai ngoại ngữ. Nhỏ thanh cao bao nhiêuthì tôi bụi bặm bấy nhiêu. Trong nhóm nhỏ tỏa sáng như mặt trời còn tôilại…đen thui như sao Thổ - mà tôi cũng ko biết sao Thổ nó trông ra làmsao.…Rồi tôi có bồ. Cô bé nọ, bạn của đứa em họ, cho tôi cảm giác mình thậtcó giá. Em tặng tôi đủ thứ, nào là chocolate, nào là dây điện thoại, cònlàm thiệp mừng sinh nhật tôi nữa. Một thời gian thì tôi cũng đáp lại tìnhyêu dễ thương đó một cách thụ động.Tình cờ 1 lần đang chở em đi chơi lễ, tôi gặp nhỏ.“Bạn gái à?”“Ờ.”Rồi nhỏ cười toe, vẫy chào tôi. Tự dưng tôi thấy nụ cười đó nó ko thậtchút nào.…“Ê có chuyện này ko biết nên nói mày ko?”Thằng Luân nhai con khô mực, giọng lấp lửng. Tôi nằm gối tay sau gáy– “Chuyện gì? Mượn tiền thì tao ko có đâu.”“Hình như nhỏ Kha yêu mày”Tức thì tôi lọt tõm khỏi võng rồi cố lồm cồm bò dậy thều thào – “Gìhả?”“Hôm qua nhỏ kêu tao dặn mày, mai mốt có đám cưới, đừng mời nó.” -Thằng Luân vẫn nhai con khô mực.Còn tôi thấy cổ họng đắng nghét.