Thông tin tài liệu:
Không khí của tháng 12 thật lạ nó mang chút cảm giác se se lạnh hòa lẫn trong hơi lạnh đó là chút ấm áp của gió xuân , chính không gian ấy đã mang lại sự êm ả dịu dàng của ánh hoàng hôn hòa quyện vào những đám mây đang trôi lơ lững ở tận chân trời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tâm hồn ngây thơ Tâm hồn ngây thơ Tác giả: chuột Thể loại:truyện ngắn về gia đình Rating:k Lời xin lỗi muộn màng Không khí của tháng 12 thật lạ nó mang chút cảm giác se se lạnh hòa lẫn tronghơi lạnh đó là chút ấm áp của gió xuân , chính không gian ấy đã mang lại sự êm ả dịu dàng của ánh hoàng hôn hòa quyện vào những đám mây đang trôi lơ lững ở tận chân trời. không khí chiều tà thật đẹp và làm con người ta phải thả hồn theogió , nhìn xa xăm về phía chân trời lòng nó lại dâng lên một nỗi niềm sâu thẳm, nó nhớ lại cái ngày mà nó mất đi người bà yêu quý nhất ….. và cũng là người mà nó đã có lỗi rất nhiều….Đúng vậy thời gian như gió thoảng mây bay thấm thoát đã bảy năm kể từ khi bà nómất .Bây giờ nó đã 18t đã hiểu thế nào là tình cảm sâu nặng thiết tha của tình bàcháu , nó cũng giông như bao người khác cũng được sinh ra từ mẹ nhưng từ nhỏ đãđược một tay bà chăm sóc. Nội nó từ lâu đã mang trong người căn bệnh siểng rấtnặng mỗi khi bà phát bệnh là phải có thuốc xịt vào cổ họng, để giảm cơn đau. Giađình nó không giàu vì thế cha mẹ phải đi làm tới khuya mới về nên 2 chị em nóđều một tay bà chăm sóc . Nó vẩn nhớ lắm khoảng thời gian nó vừa vào lớp mẫugiáo , hằng ngày nội nó đều nắm lấy bàn tay nhỏ xinh xắn của nó đi trên con đườngnhỏ hẹp để đến lớp .Bà luôn dặn nó phải vâng lời cô , không đánh các bạn tronglớp nó nghe mấy câu đó của bà đến thuộc lòng không sai một chữ ....tuổi thơ củanó luôn có hình ảnh của người bà thân yêu đó . Nhưng khoảng thời gian đó nó cònrất nhỏ chẳng thể cảm nhận được tình thương vô bờ bến của bà giành cho 2 đứacháu tưởng chừng thiếu đi tình cảm của cha mẹ vì chính trong thăm tâm nó thì bàlà người bà và cũng là người mẹ luôn che chỡ và chăm sóc 2 chị em chúng nó ,thiếu đi hơi ấm của bà là chúng nó cảm thấy khó chịu. Thời gian dần trôi đi , sâutrong trái tim nhỏ bé của đứa cháu gái bé bỏng chỉ mới có mấy tuồi đầu lại chứađựng một câu hỏi chưa bao giờ dám thổ lộ cùng ai …’bà có thương mình nửakhông ??? luôn day dứt trong lòng nó . Câu hỏi đó có nguồn gốc từ khi nó bướcvào lớp 3 ,bà không chiều chuộng nó như trước nữa, khi nói chuyện với nó bà rấtnghiêm nghị không trìu mến như xưa và điều làm nó càng khó hiễu và thấy tủi thânghê gớm là mỗi khi có anh chị họ của nó đến chơi thì bà lại rất trìu mến giọng nóingọt ngào chan chứa cả một tình thương dành cho họ . chính vì điều đó mà nó đãthấy ghen tỵ với họ , tại sao cùng là cháu cùa bà nhưng bà lại đối xử khác như vậycâu hỏi đó vẩn xuất hiện trong đầu nó mà không có lời giải đáp. ..Và rồi mọi thắcmắc của nó lại càng chất chồng lên nhau không thể giải thích được nó và nhỏ emđều ngủ cùng bà từ nhỏ cứ mỗi đêm khi bà thức để uống thuốc thì bà lại dịu dàngđắm tấm chăn cho chị em nó mỗi khi trời trở lạnh dù mở mắt nhưng nó vẫn cảmgiác được tình thương của bà dành cho cháu Trong 2 chị em nó thì nội thương emnó nhiều hơn nhưng mọi lần có sự tranh cãi thì nội nó thường la em nó vì còn nhỏmà đã không lễ phép . Trong suốt thời gian đó bà cháu nó luôn sát cánh cùng nhaunội nó đi đâu hay ngủ nhà cô nó thì chị em nó đều đi theo vì không có bà chúng nókhông thể ngủ được … Nó và nhỏ em cũng có chung ý ngĩ nó nói nội thương tụicon V con H nhiều hơn mình , lúc nào nội cũng con H cái này con V cái nọ khôngthương mình gì hết. nói vậy chứ mỗi khi lên ngoại chơi chúng nó thường hay ítngủ lại vì không quen , với lại vẫn nhớ mãi hơi ấm của tấm chăn của nội nó có cảmgiác mát lạnh dễ chịu lắm … không hiểu sao câu hỏi trong lòng nó có lúc lại thổnthức vì ghen tỵ nhưng có lúc lại chìm đắm trong cơn mê vì bà lại là người bà ngàyxưa của nó.. thế rồi gánh nặng của bà lại tăng thêm vì nó` có thêm đứa em nhỏ nửa, mỗi ngày bà lại quay quần bên bếp núc rồi phải lo cho 3 đứa cháu .nhìn bà ngàycàng già yếu đi và căn bệnh lại thêm nặng hơn .ngày qua ngày ,căn bệnh quái ác ấylại dày vò nội nó , dù bệnh nhưng nội nó không thích đi chữa bệnh vì sợ tốn tiềncủa con cháu ,các bác của nó phải khuyên thật nhiều và dùng cả nước mắt bà mớichịu đi . thế rồi 2 chị em nó phải ngủ một mình trong thời gian bà năm viện, tuykhông quen nhưng nó vẫn cố gắng vì có thế bà nó mới khỏi bệnh .nó không nhớ rõbà nằm bao lâu nhưng đối với nó khoảng thời gian đó tưởng chừng dài vô tận vìthiếu đi hình ảnh bà trên chiếc giường nhỏ mà 3 bà cháu ngủ chung . Nhớ lúc ấy nóvừa thi hki xong được nghĩ vài ngày tối đến nó năm khóc vì nhớ bà và cố tình đểcha nó nghe dược và mong là có thể đi thăm bà nhưng điều nó mong không đượcthành sự thật . mẹ nó nói bà được chuyển lên bệnh viện tỉnh nên xa lắm với lại bàkhông muốn con nít tiếp xúc với không khí bệnh viện. Nghĩ đến bà nằm trong bệnhviện mà miệng vẫn mãi gọi tên nhỏ em út của nó , lòng nó đau lắm nhưng chẳngdám nói với ai . Và rồi cái ngày mà nó không bao giờ mong đợi cũng đã xảy ra,một cú điện thoại làm mẹ nó bật khóc bà đã được về nhà nhưng không phải đượcbs cho về mà là bà tự xin về đề gặp con cháu và hơn thế nữa là được về với căn nhànhỏ thân quen ngày xưa.Nội nó nằm đó bất động , mẹ và cô nó chia nhau chăm sócbà rất tận tình mong sau bà mau khỏe lại .nhưng rồi cuối cùng … cái ngày địnhmệnh ấy đã đến,lúc hoàng hôn vừa buông xuống khi mà nó còn đang loay hoaytrong bếp thì bỗng nhiên nghe thấy nhiều tiếng la toáng lên”má..má..” linh cảm cóchuyện không tốt xảy ra, nó vội chạy lên nhà trên , hình ảnh đầu tiên đập vào mắttnó là một người bà cả đời tận tụy vì con cháu nay đã chìm sâu vào giấc ngủ ngànthu. Bọn trẻ chúng nó đã bật khóc trong vô vàng đau đớn nhưng chỉ trong chốc látthì tiếng la không còn nữa chỉ còn lại những giọt nước mắt cay xòe trên khóe michỉ vì một câu nói của mợ nó “ bà con đã được một vị thần đưa lên thiên đàng sốngvới các thần tiên, nếu các con còn khóc thì bà sẽ không được lên trời mà bị đàyxuống địa ngục chịu những hình phạt đau đớn,” .Và rồi, bà n ...