Tác giả: Linh Hồ Hiểu Băng Ta có đôi lời muốn nói: Đây là câu truyện viết về Nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Việt Nam: Lý Chiêu Hoàng. Trong một phút tình cảm dâng trào, ta đã viết nó. Có thể nó không hay nhưng ta vẫn muốn chia sẻ với mọi người cảm xúc của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tâm sự một nữ hoàng Tâm sự một nữ hoàng Tác giả: Linh Hồ Hiểu BăngTa có đôi lời muốn nói: Đây là câu truyện viết về Nữ hoàng duy nhất trong lịch sửViệt Nam: Lý Chiêu Hoàng. Trong một phút tình cảm dâng trào, ta đã viết nó. Có thể nó không hay nhưng ta vẫn muốn chia sẻ với mọi người cảm xúc của mình. Mong mọi người ủng hộ! Và đây là câu truyện: TÂM SỰ MỘT NỮ HOÀNG- Công chúa, công chúa! Người xem, hoa đào nở rồi kìa!- Thanh Nhi!- Mạn Mạn, không sao đâu!- Công chúa, nhưng...- Không sao, các em lui ra trước đi- ...Vâng, công chúa!Nhìn bóng lưng của hai nha đầu thân quen rời đi, ta có chút ngấn ngơ. Vừa nãyThanh nhi nói hoa đào đã nở? Hoa đào nở...vậy là một mùa xuân nữa lại tràn vềtrên đất nước Đại Việt dấu yêu của ta. Nhân gian, xuân đến xuân đi là chuyệnthường tình nhưng mùa xuân của ta, bao giờ mới trở lại?Đứng dậy khỏi thư án, ta một mình dạo bước trên con đường vắng lặng ngoài lãnhcung, mông lung nhìn trời. Thanh Nhi nói thật không sai, hoa nở rất đẹp, khí hậumùa xuân rất tốt, một chút xe lạnh, một chút ấm áp... Có lẽ đã lâu lắm rồi, có thể lànăm năm, mười năm hay mười lăm năm, ta cũng không nhớ rõ lắm, ta cũng từngcó mùa xuân đẹp như thế. Chỉ tiếc, nó đã qua rồi, đã qua rất lâu, rất lâu rồi.- Công chúa...Một giọng nói ngập ngừng vang lên khiến ta giật mình quay lại. Thì ra là MạnMạn. Nhìn dáng vẻ ngập ngừng nửa muốn nói nửa không của nàng, ta có chúthứng thú cùng ngạc nhiên. Nha đầu này bình thường là người rất tinh tế nhưngcũng rất thẳng thắn, hiếm khi có thái độ ngập ngừng như vậy! Ta nhìn Mạn Mạn,cười:- Ha ha, Mạn Mạn yêu quý của ta, em muốn xin ta đi gặp ý trung quân phải không?Chà chà, xuân đến, trời đẹp, thích hợp thiếu nữ hẹn hò...- Công chúa! Người đừng trêu em nữa! Cả đời này em chỉ nguyện hầu hạ ngườithôi! Công chúa, là...là...Hoàng thượng đến, Người đang ở ngoài chờ công chúa!Nghe được lời này của Mạn Mạn, nụ cười trên mặt ta chợt đông cứng. Còn chưakịp có phản ứng tiếp theo, một giọng nói trầm ấm quen thuộc đã vang lên ngay bêntai ta:- Kim nhi, nàng không chào đón trẫm sao?Tựa như bị trúng tà, thân thể ta cứng đờ rồi sau đó là run rẩy dữ dội. Thấy vậy,Mạn Mạn lo lắng tiến đến đỡ lấy ta. Ta run run dựa vào nàng, chầm chậm quay đầulại. Trước mắt ta hiện lên một bóng hình, người mà đã mười năm lẻ một tháng rồita chư từng gặp lại. Chàng có gầy đi đôi chút nhưng vẫn anh tuấn, thần sắc thoạtnhìn có vẻ mệt mỏi nhưng không mất đi khí chất oai hùng của bậc đế vương.Chàng nhìn ta, ánh mắt phức tạp:- Kim nhi, nàng lại gầy đi rồi! Sao không tự biết chăm sóc bản thân như vậy hả?- ...Toàn thân ta lại càng run rẩy mạnh hơn. Lời nói ôn nhu như vậy, đã bao lâu rồi tachưa từng nghe qua? Ta đột nhiên có chút sợ hãi, rụt rè đưa tay ra chạm vào mặtchàng. Ta sợ, ta sợ chàng lại giống trong những giấc mơ hằng đêm của ta, tựa nhưgần trong gang tấc nhưng lại như xa vạn dặm, chỉ cần ta đưa tay ra, chàng sẽ tanbiến theo mây khói...Ánh mắt chàng đột nhiên lóe sáng nhưng vẫn đứng yên để mặc ta chạm vào. Từngngón tay ta run rẩy đưa ra, chạm vào, rồi tham lam vuốt theo từng đường nét trênmặt chàng như để lưu lại chút hơi ấm. Chàng đột nhiên cau mày: “Kim nhi, sao taynàng lại lạnh như vậy?” rồi nắm lấy tay ta kéo vào trong điện, tựa như quay lại thời17 đầy hoa lệ ấy...Ta đột nhiên sực tỉnh, rút tay ra khỏi tay chàng. Bàn tay này, hơi ấm này, ta rất lưuluyến. Nhưng, ta không thể và...cũng không đủ tư cách để nắm lấy! Ta chua xótcười: “Vừa nãy thần thiếp đã vô lễ mạo phạm thánh thể, thỉnh bệ hại trách phạt!”Thân thể chàng hình như có chút khựng lại nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.Chàng tiến đến ngồi xuống bên án thư, cầm lên bức tranh ta mới vẽ khi nãy, cấtgiọng:- Trẫm có nói sẽ phạt nàng sao? Nàng đừng đứng đó nữa, qua đây ngồi đi. Cònnhững người khác, lui ra!- Hôm nay bệ hạ xa giá đến đây là có chuyện gì muốn chỉ bảo sao? – Yên vị trênchiếc ghế, ta đã lấy lại chút bình tĩnh- ...Chàng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn bức tranh vủa ta. Ta cũng không nói thêmgì nữa, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc sau, chàng đặt bức tranh xuống bàn: “Kim nhi, tranh nàng vẽ vẫn đẹp như vậy nhưng thiếu đi phần hồn!” rồi lại tiếp lời:“ Hôm nay, ta đến đây là muốn nói cho nàng một việc...” ***- Công...Công chúa...Công chúa! Người làm sao vậy? Người đừng làm Mạn nhisợ!- ...- Công chúa! Hu hu hu... Người hãy khóc đi! Nếu người muốn khóc thì hãy khócđi!- ... Ta...không sao. Em...lui ra đi! Không được ta cho phép, nhất định...nhất địnhkhông được vào!- ...Mạn Mạn sụt sịt đi ra. Ngay khi nàng vừa đóng cửa, vẻ kiên cường ta ngụy tạo đổsụp. Ta vô lực dựa vào cánh cửa đóng chặt, đưa tay lên bịt chặt miệng, bật khóc!Giữa mùa xuân ấm áp tươi đẹp như vậy mà ta lại thấy lạnh lẽo quá! Lạnh, rất lạnh!Chưa bao giờ ta thấy tuyệt vọng như bây giờ! Chưa bao giờ, ngay cả lúc đó! Cảnh,tại sao chàng lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao, tại sao? Ta đau đớn, trái tim như đãchết từ lâu giờ lại dấy lên từng cơn đau mãnh liệt. Ta thậm chí còn nghe thấy tiếngtí tách, tí tách và vị tanh của máu! Cảnh, chàng nhất định phải đối xử với ta nhưvậy sao?Vài phút trước, chàng đến đây, ta đã vui sướng thế nào, chỉ mình ta biết. Nhưng,chàng đã cho ta một nhát dao, rất sâu, rất đau! Chàng nói: “Hôm nay, ta đến đây làmuốn nói cho nàng một việc. Bao năm qua, là ta có lỗi với nàng, hại nàng bị chônvùi thanh xuân nơi lãnh cung hiu quạnh này. Đó là lỗi của ta, ta không thể bảo vệnàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng buồn tủi, cô quạnh! Kim nhi, năm đó, từ bỏnàng, ta đã từng thề với chính mình, nhất định sẽ có một ngày ta bù đắp tất cả chonàng. Rốt cuộc, hôm nay, ta đã tìm được cơ hội... Kim nhi, Lê Tần tướng quân làmột trang hảo hán, nay, ta muốn ban nàng cho khanh ấy. Kim nhi, ta biết lòng nàngnhưng có lẽ, chỉ như vậy nàng mới có thể hạnh phúc!”Hạnh phúc? Hạnh phúc? Ta chưa ...