Danh mục

Tầm Tần Ký 80

Số trang: 12      Loại file: doc      Dung lượng: 57.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hồi 80 - Tran hùng chốn quân hành
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tầm Tần Ký 80 TầmTầnKý PhầnVII Hồi80 TranhhùngchốnhànhquánTiếp theo là biểu diễn xạ ky, rất tuyệt vời đẹp mắt, xem ra Triệu Báđã tốn rất nhiều công để huấn luyện bọn chúng.Nếu nước Triệu không có một tên hôn quân như Hiếu Thành vương,có lẽ đã khác nhiều.Kỷ Yên Nhiên ghé bên tai gã thì thầm, „Người ta không thèm để ý đếnmọi thứ nữa, từ hôm nay trở đi sẽ theo chàng.Hạng Thiếu Long giật mình, nói, „Có nhanh quá không? Nàng thấyLong Dương quân đang nhìn chúng ta kìa.Kỷ Yên Nhiên cười cười nói, „Y không phải hoài nghi chúng ta mà làđang ghen với Yên Nhiên, ai cũng biết kẻ nửa nam nửa nữ ấy yêuthích dáng vẻ của Ðổng tiên sinh, chàng cứ nói với y vài câu thô thiển,y càng vui hơn nữa.Hạng Thiếu Long gượng cười lắc đầu, „Hãy để Ðổng mỗ theo đuổinàng hai ba ngày nữa, nếu đường đường là một mỹ nhân mà trongchốc lát đã bị nam nhân thu thập, quả thật làm tổn thương đến thanhvọng của Kỷ tài nữ lắm.Kỷ Yên Nhiên giận dỗi nói, „Chàng thích làm thế nào thì cứ thế ấy!Nhưng mỗi đêm thiếp đều muốn chàng bên cạnh người ta mà thôi!“Hạng Thiếu Long vui vẻ nói, „Ðổng mỗ muốn mà chẳng được nữa!Tiếng trống bỗng vang lên không ngừng, bọn võ sĩ của hành quán lầnlượt kéo về khu đất trống đối diện với khán đài, chỉ có Triệu Bá đứngở giữa sân.Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, hướng về vị quán chủ ấy.Tiếng trống dừng hẳn.Triệu Bá cao giọng nói, „Tệ quán hôm nay mời được một vị kiếmthuật đại sư vang danh thiên hạ, Lý Viên tiên sinh, đến đây chỉ điểmcho các đồ đệ, quả thật không gì vinh dự bằng. Mong Lý tiên sinh tậntình chỉ giáo.Quách Tùng ha ha cười, chen vào, „Ðây là một cuộc tỷ thí, mong các vịnên dừng lại đúng lúc, lão phu không muốn thấy cảnh máu chảy đầurơi.Y và Triệu Bá rất thân nhau, dĩ nhiên thấy Triệu Bá đang nổi giận vìsự ngông cuồng của Lý Viên cho nên mới dựa vào thân phận mình đểkhuyên lơn hai bên.Lý Viên cười nói, „Quách tiên sinh hãy yên tâm, tại hạ đến đây chỉ làđể vui chơi. Huống chi có bốn vị mỹ nhân đang ngồi ở đây, xin Quáchtiên sinh cứ yên tâm.Y nói như thế, người trong hành quán đều lộ vẻ bực tức. Thời nàyngười ta rất trọng võ, ai nấy đều coi tỷ võ luận kiếm là chuyện lớn, ylại nói đó là trò chơi, rõ ràng chẳng để đối thủ vào mắt.Triệu Mục chồm qua hỏi Kỷ Yên Nhiên, „Kỷ tiểu thư có cho rằng lờiLý tiên sinh có quá đáng hay không?Hàn Sấm ngồi bên cạnh hừ một tiếng nói, „Lý Viên quá ngôngcuồng.Kỷ Yên Nhiên cười nói, „Nhưng bản lĩnh của y thật phi phàm, ấychẳng phải là lời nói ngông cuồng đâu.Hai người không ngờ nàng tỏ ý tốt với Ðổng Khuông mà vẫn nói tốtcho Lý Viên, nhất thời cứng họng.Hạng Thiếu Long thì nghĩ rằng Kỷ Yên Nhiên suy nghĩ rất độc lập,không vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi quan điểm, cho nên trừ phi mìnhđánh thắng Lý Viên, nếu không, trong lòng nàng thì gã thủy chung vẫnkhông bằng Lý Viên về mặt này.Chỉ có như thế mới khiến cho mỹ nữ có yêu cầu nghiêm khắc vớimình này sẽ lấy làm hối tiếc.Khi đang suy nghĩ, thì giáo tịch thứ nhất của hành quán bước ra, cungtay thi lễ với Lý Viên rồi nói, „Tiểu nhân Ðới Phụng, mong Lý tiênsinh chỉ giáo.Lý Viên nhìn Ðới Phụng rồi lạnh nhạt nói, „Ðông Lữ Tử, hãy ra đâybồi tiếp Phụng huynh đi!Mọi người đều ồ lên, không ngờ Lý Viên chỉ phái thủ hạ ra ứngchiến, tỏ ra đối phương không có tư cách khiêu chiến với y.Trong hành quán từ Triệu Bá trở xuống, ai nấy đều lộ vẻ tức giận.Triệu Mục ngồi bên cạnh Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Hỏng rồi!Ðới Phụng nếu thua, Triệu Bá có lẽ không nhịn nổi mà tự mình khiêuchiến với Lý Viên.Kỷ Yên Nhiên ghé tai Hạng Thiếu Long nói, „Ðông Lữ Tử và Lâu VôTâm đều là những kiếm thủ trứ danh dưới trướng Lý Viên, có danhtiếng rất lớn tại nước Sở.Nhạc Thừa ở phía sau chen lên nói, „Tại hạ đã từng nghe về tên ÐôngLữ Tử ấy, nghe nói xuất thân từ Mặc giả hành hội, từng châu du cácnước, tìm thầy kiếm bạn, không ngờ lại trở thành người của LýViên.Lúc ấy một hán tử người cao gầy, mặt mũi không râu, khoảng haimươi tuổi bước xuống đài, đến phía trước Ðới Phụng, nói với vẻ ônhòa, „Mong Ðới huynh chỉ điểm cho.Ðới Phụng thi lễ xong thì có tên đồ đệ mang kiếm tới, lại mặc giápcho hai người, bọc lại những chỗ hiểm trên người để tránh đao kiếmvô tình gây nên thương tích.Nhưng điều đó chỉ có tác dụng khi đối thủ nương tay mà thôi. Ðối vớimột cao thủ dùng kiếm mà nói, dù là dùng mộc kiếm cũng có thể gâysát thương, áo giáp cũng không thể đỡ.Hai thanh kiếm đập vào nhau trong không trung để xem lực của đốiphương rồi lui ra, thủ kiếm trước môn hộ.Tiếng trống vang lên rồi lại ngừng.Mọi người đều yên lặng, ngưng thần nhìn cuộc đấu.Ðới Phụng thủ thế, đi từng bước về phía đối phương, múa tít thanhmộc kiếm, trông rất có uy thế.Còn Ðông Lữ Tử ấy thì ôm kiếm đứng yên, bất động như núi, chỉlạnh lùng nhìn Ðới Phụng.Ðới Phụng lùi hai bước rồi đột nhiên quát lớn một tiếng, xông về phíatrước như điện chớp, thanh kiếm quét lên nửa ...

Tài liệu được xem nhiều: