Kì 1: Gặp mặt Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kì lạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết. Dành tặng cho những người bạn Thần Nông
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẦN NÔNG TUỔI TEEN THẦN NÔNG TUỔI TEENKì 1: Gặp mặtTôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bìnhthường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kìlạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết.Dành tặng cho những người bạn Thần Nông của tôiTôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bìnhthường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kìlạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết.Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm đó rất nhiều gió. Thứ gió hanh hao mang theo chút hơilành lạnh, vi vút trên sân trường vắng tanh, lâu lâu thổi tung vài chiếc lá khô mớirụng. Một vài tia nắng hiếm hoi, yếu ớt lặng lẽ chiếu xuyên qua tầng lá dày của câytrứng cá nằm lẻ loi một góc sân trường. Vạt hoa cảnh không được chăm sóc héohắt, dần ngả màu vàng úa. Bên cạnh vạt hoa ấy, phía dưới cây trứng cá cô đơn làmột chiếc ghế đá.Góc sân trường có cây trứng cá, vạt hoa cảnh lụi tàn và chiếc ghế đá là một nơi kínđáo. Nó nằm khuất sau dãy nhà đã cũ, những sinh viên mới vào trường hoặc nhữngngười chưa bao giờ đi vòng ra phía sau chắc chắn không bao giờ biết đến chỗ này.Nếu chơi trốn tìm, có lẽ đây là một chỗ trốn hoàn hảo.Nhưng tôi chưa bao giờ chơi trốn tìm ở trường đại học, và tôi cũng không có ýđịnh tránh né ai. Tôi thường tìm đến chiếc ghế đá khi cần có một chỗ yên tĩnh họcbài, một chỗ nghỉ trưa, hay như hôm ấy, vì không chịu nổi giọng nói đều đều củacô giáo Triết, tôi bỏ lớp học định ra đó ngồi ngắm trời ngắm đất đếm mây bay. Thếnhưng lại có người ngồi ở chiếc ghế đá ấy trước rồi. Chiếc ghế đá của tôi.Là cô ấy.Cô ấy đang ngủ.Cô ấy đang ngủ, nhưng trong tư thế ngồi. Cô mặc một chiếc cardigan mỏng mầulông chuột có mũ, đang được kéo sụp xuống che đôi mắt. Ba lô để bên cạnh, haitay vòng ôm một con cừu bằng bông có điệu cười nhăn nhở phía trước, đầu hơingửa về phía sau. Lại gần hơn, tôi nhận ra một bờ môi mềm mại, một sống mũithanh, ngoài ra thì phần lớn khuôn mặt đều được che phủ khéo léo bởi mái tóc dàiđen mượt. Có vẻ như cô ấy ngủ rất sâu, và rất thoải mái. Cũng giống như tôi, cô ấyquen với nơi này lắm rồi, một góc trốn thật kín đáo và an toàn.Cô gái không ngồi hết cả băng ghế mà ngồi nép vào góc phía trong, để trống cảmột khoảng rộng bên ngoài.Vậy là tôi ngồi xuống. Thật nhẹ nhàng để cô ấy không tỉnh giấc. Tôi ngước lênnhìn tán cây trứng cá lá lúc nào cũng xanh rợp bất chấp mùa hè mùa đông. Rồi tôingó sang vạt hoa bên cạnh, nhìn kĩ hóa ra là những bụi cánh bướm, nhưng rất tiếchoa đã lụi cả, chỉ còn vài chiếc lá héo. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy dây giày đãtuột. Lúi húi buộc lại xong, tôi lại tiếp tục công việc nhìn ngó tứ phía như thế, vàsau một lúc tôi chợt nhận ra, tự lúc nào, tôi đang nhìn cô ấy.Cái dáng vẻ của cô ấy thật nhẹ nhàng. Cái cách cô ấy ngủ cũng vô cùng thanh thản.Như một cô bé con. Dường như những khó khăn, những xô bồ của cuộc sống bênngoài đều đã dạt cả sang một bên. Nhìn cô ấy ngủ, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm tronglòng.…..Tôi nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Hình như còn có tiếng của ai thì thầm nữa. Tôimở mắt, ánh sáng làm mắt tôi chói lòa, chớp liền mấy cái. Rồi tôi nhận ra có mộtkhuôn mặt đang nhìn tôi, ở khoảng cách rất gần. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm.Vậy đấy. Từ việc ngồi nhìn cô ấy ngủ, chính tôi đã ngủ quên. Và bây giờ thì cô ấyđang nhìn lại tôi, rất chăm chú. Và khẽ cười.- Xin lỗi, chắc tại vì tôi thổi vào tai cậu nên cậu tỉnh phải không?- cô vẫn cười, taysiết chặt con cừu bông.- Ơ..không… cậu tỉnh từ lúc nào thế?- Không tỉnh. Vì tôi đâu có ngủ.- cô ấy nhún vai.-Tôi chỉ nhắm mắt và nghĩ ngợithôi.- Thế mà…- Thế mà sao? Haha, lúc cậu ngồi xuống hay nhìn tôi, tôi biết cả đấy. Cậu mà địnhlàm gì là biết tay tôi. Ai dè ngó một lúc đã lăn ra ngủ.- Làm gì là làm gì?- Cầm nhầm ba lô của tôi, hoặc lấy em cừu của tôi chẳng hạn-cô ấy cầm con cừulúc lắc, cười ngất.Mặt tôi nghệt ra, không thể nói nổi một lời nào.Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Thằng bạn ngồi cạnh tôi. “Mày vào nhanhlên cô điểm danh rồi kìa”, tôi chỉ kịp nghe thấy thế là vơ vội cặp sách. Cả buổi đihọc chỉ vì mấy phút này, bây giờ mất điểm danh thì thà ở nhà từ đầu cho xong. Tôiđã phải học lại môn này lần 2, nếu học lại lần nữa chắc tôi chỉ có nước chết. Cô ấychăm chú nhìn tôi thu sách vở với ánh mắt rất kì lạ, như có chút gì háo hức ( khônghiểu cô ấy thấy có gì hứng thú trong việc này chứ?)- Chúc may mắn- cô ấy vẫy vẫy con cừu có điệu cười nhăn nhở khi tôi bắt đầuchạy đến chân cầu thang. Tôi chỉ kịp gật đầu.…..Lần đầu tiên gặp cô ấy đã diễn ra một cách kì lạ và không kém phần nhạt nhẽo nhưvậy đấy. Lúc sau khi đã ngồi yên vị trong lớp rồi, tôi tự hỏi tại sao mình lại biếnhóa thành thằng ngốc tài tình như thế. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi lại thấy trong hoàncảnh ấy, dưới tán cây ấy, đối diện đôi mắt ấy, cả thế giới này rồi cũng sẽ thành thếgiới của những người ngốc như tôi thôi. Cuối giờ, tôi có đảo lại qua chỗ tán câytrứng cá có vạ ...