THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 1Nghĩa là: Thương người khó nghèo, liền ra lòng trắc ẩn, Đem vào chiêm bao, chỉ tỏ việc đường trước. Có bài kệ rằng: Làm lành phải giữ thiệt lòng cam, Đừng muốn lời khen giả chí ham, Hư dối tiếng chê nào khá đặng, Trở thành bị nói việc gian tham. Mấy câu thi trên đây, ý nói việc làm lành phải giữ chắc thiệt, bằng làm chi muốn cho người biết mà khen, muốn đặng việc tốt cho mình, đó là hư dối; ham tiếng khen chẳng có lòng chơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 1 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 1Nghĩa là:Thương người khó nghèo, liền ra lòng trắc ẩn,Đem vào chiêm bao, chỉ tỏ việc đường trước.Có bài kệ rằng:Làm lành phải giữ thiệt lòng cam,Đừng muốn lời khen giả chí ham,Hư dối tiếng chê nào khá đặng,Trở thành bị nói việc gian tham.Mấy câu thi trên đây, ý nói việc làm lành phải giữ chắc thiệt, bằng làm chi muốn chongười biết mà khen, muốn đặng việc tốt cho mình, đó là hư dối; ham tiếng khen chẳng cólòng chơn thiệt, còn người nghèo khó cậy nhờ chẳng đặng, tuy có tiền bao nhiêu cũngkhó nên việc lành thiệt. Đã chẳng làm nên việc lành, trước mặt có chỗ lầm sai, sao lạiđặng hưởng phước mà than thở?Thuở đời Tống gần hết, tỉnh Xiểm-Tây, huyện Hàm Dương có một “Đại-Ngụy-Thôn”,trong thôn ở hơn mấy trăm nhà, hết nữa phần mang họ Vương là một tộc lớn. Trong tộchọ Vương có một người đàn bà góa, hơn 40 tuổi sanh đặng một trai, một gái đều gã cướirồi, bà ở tâm tánh từ hòa, lòng hay háo thiện, hễ thấy con ai cũng như con mình thườnghay kêu con con, vì vậy trẻ nhỏ biết chừng, hễ khóc thì kêu Má Má, bà nghe liền ứng nói:- Má đây con! Má đây con!Người người kêu bà là “Vương Má Má”. Trong nhà giàu có, bình sanh hay làm việc lành,thương người tu hành, thường hay trai tăng bố thí, bái Phật tụng Kinh, nên ai cũng biết bàlà người lành. Thường ngày thầy chùa hay tới quyên tiền, kẻ nghèo khổ hằng bữa xin ăn.Khi đó nhằm tiết mùa Đông, trời mưa rất lớn, Vương Má Má ra đứng trước cửa, thấy haingười ăn mày đi đến xin bà trợ giúp, bà trách rằng:- “Sao không đi làm mà ăn? Để đi xin cực khổ. Chắc làm biếng lắm, ham nhàn du hí, aicó cơm tiền dư mà cho bây?”. Bà nói dứt lời có mấy thầy chùa đến quyên tiền, bà lật đậtlấy tiền gạo đem cho.Hai người ăn mày thấy vậy hỏi rằng:- “Bà sao ham thí cho thầy chùa mà không giúp kẻ nghèo khó? Cớ sao vậy?”. Vương MáMá nói:Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1- “Chẳng phải ta ham thí cho thầy chùa, vì thầy biết tụng kinh, biết tu hành, ta bố thí tiềngạo cho người, người tụng kinh tiêu tai cầu thọ cho ta. Còn giúp đỡ cho bọn bây chẳngqua là ở trước nhà ta nói giỡn cho vui, nào có ích chi đâu?”. Hai người ăn mày nói:- “Trong kinh có nói: làm ơn chẳng cầu trả, còn cầu trả chẳng phải làm ơn. Nay bà chomột chén gạo ít đồng tiền mà mong cầu cho tiêu tai thêm tuổi, như vậy sợ bà lầmchăng?”. Nói rồi bỏ đi.Có bài kệ rằng:Bố thí chay tăng thiết việc lành,Đói nghèo khổ cực phải thương đành,Chỉ cho tăng đạo, không thương khó,Mất chỗ công lành trước tỏ rành.Hai người ăn mày thấy bà chẳng chịu cho, nói rồi bỏ đi. Tới xóm trước thấy một cái cửalầu sơn đỏ, liền kêu một tiếng lớn:- “Gia gia cầu giúp!”.Nhà ấy là nhà ông họ Vương tên là Hỷ, hiệu là Thanh-Đức, mặt đỏ râu dài thần sắc hẳnhòi có chí lượng lớn, ước chừng 40 tuổi ngoài. Lúc nhỏ có học thi thơ, công danh chẳngđậu, bỏ văn tập võ, thi đậu Võ-Khôi, làm quan Hiếu Liêm. Bữa nọ trời mưa lớn, Hiếu-Liêm cùng người vợ là Châu-Thị với con tên Thu-Lan, đang ngồi vây bếp lửa đốt hơ,vẳng nghe bên ngoài cửa:- Gia gia cầu giúp! Ông nghe liền ra coi, thấy hai người ăn mày, ông hỏi rằng:- “Việc cầu gia gia tế giúp, hay là gia gia cầu tế giúp?”Hai người đáp rằng: Việc chẳng khá tỏ, nói rõ ắt sinh nghi. Ông nghe nói chẳng nhằm lẽrồi cũng chẳng hỏi nữa, lại thầm tưởng đương khi mưa lớn dãy đầy trời đất, núi khuấtchim bay không thấy, đường không người đi, sao lại thấy hai người mặc áo mỏng chịulạnh? Ông liền động lòng trắc ẩn, bèn nói:- “Mưa lớn lạnh lắm hai người đi sao đặng? Thôi ở lại đây, bên cửa tôi có cái nhà trống,trong nhà có ván nhỏ nằm nghỉ cũng đặng, thỉnh hai anh vô nghỉ chơn, để hết mưa sẽ đi”.Hai người đáp rằng:- “Như vậy tốt lắm!”. Ông liền mở cửa cho hai người vô nghỉ, rồi trở vào nhà biểu tôi tớdọn cơm cho hai người ăn.Có bài kệ rằng:Ít người trọng nghĩa đặng khinh tài,Chịu rước khổ nghèo thỉnh đáo lai,Chỉ có khi xưa Vương-Võ-Cử,Bình sanh khẳng khái biết dồi mài.Hai người ăn mày ở tại nhà Võ-Cử (Hiếu-Liêm) hai bữa mới hết mưa, ý muốn dời, liềnthấy Võ-Cử đi đến, có đứa tớ gái tên Ngọc-Khuê bưng một mâm rượu. Ông nói rằng:Thất Chơn Nhơn Quả Trang 2“Mấy ngày rày tôi không rảnh cùng hai anh chuyện vãn, vậy xin mời hai anh uống chénrượu luận đàm việc ấm lạnh, chưa biết hai anh chịu không?”Hai người đáp rằng:- “ Rất hay!”Rồi ông kêu Ngọc-Khuê dọn tiệc mời ăn, hai người cũng không từ nhượng lễ, liền ngồidùng hết hai bầu rượu. Tiệc đã vừa say, ông hỏi rằng: “Tôi chưa biết hai anh tên họ chi?Bình sanh làm nghề gì? Xin hai anh tỏ bày.” Đáp rằng:- “Anh em tôi từ bé đến nay chưa biết buôn bán nghề chi, cũng không muốn tạo việc bóbuộc. Tôi tên là Vô Tâm-Xương, anh đây tên Kim-Trọng.” Võ-Cử hỏi:-“Ý tôi muốn giúp chút tiền vốn cho hai anh làm sanh lợi qua ngày thì khá hơn đi xi ...