THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 15Nghĩa là: Giả nói mãn phần, thầy qui ẩn, Đưa linh cửu học trò chịu nhọc. (thử môn nhơn) Có bài kệ rằng: Gió phan thổi động chẳng phải chơn, Bổn tánh sáng tròn thiệt pháp thân, Giải đặng cầm bông hơi cười ý, Xưa nay không có dính bụi trần. Lại nói Trùng-Dương tiên-sanh thấy mấy người học Đạo tựu lại, xét ra trong mấy người không có tưởng Đạo, chẳng qua là giả danh học Đạo, lấy Đạo làm cớ, muốn cho người biết mình tu hành, chớ không một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 15 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 15Nghĩa là:Giả nói mãn phần, thầy qui ẩn,Đưa linh cửu học trò chịu nhọc. (thử môn nhơn)Có bài kệ rằng:Gió phan thổi động chẳng phải chơn,Bổn tánh sáng tròn thiệt pháp thân,Giải đặng cầm bông hơi cười ý,Xưa nay không có dính bụi trần.Lại nói Trùng-Dương tiên-sanh thấy mấy người học Đạo tựu lại, xét ra trong mấy ngườikhông có tưởng Đạo, chẳng qua là giả danh học Đạo, lấy Đạo làm cớ, muốn cho ngườibiết mình tu hành, chớ không một chút tưởng Đạo. Như chẳng dời đi chắc sau nó lấy giảlàm chơn, khiến cho trong pháp môn chẳng đặng thanh tịnh. Thầy tưởng rồi thầm nói:Phải làm như vầy, như vầy... Liền la lên một tiếng lớn rằng:- “Chẳng khá, chẳng khá”. Mấy người kinh hải xúm lại hỏi thăm. Thầy nói: Ta chẳng nênđi du phương vì ta đi đường cảm hơi thấp khí, bịnh ta kiết-uất, trên mình nổi ghẻ.Liền cởi áo cho mấy người coi. Quả thiệt nổi mục cùng mình. Mã-Đơn-Dương cùng mấyông lật đật rước thầy kiếm thuốc, tầm hết danh-y uống đủ mà không hết. Cách hai ngàymấy mục đều lở, máu chảy dầm dề, hôi hám khó chịu. Mấy người đến học Đạo bàn luậnnói lén:- Thầy chắc người không có Đạo, nên bịnh hoạn như vậy. Thân mình bảo toàn khôngđặng làm sao độ người? Bịnh mình trừ không đặng làm sao đặng thành Thần Tiên? Mìnhphải tính trở về kẻo để lầm việc.Nói rồi nay một người, mai một người, ít bữa đều về hết, còn lại Khưu, Lưu, Xích, Mã vàVương, sáu người ngày đêm phục sự. Thầy thấy mấy người về hết liền kêu sáu người lạitrước dạy rằng: Ngày mai, giờ Ngọ, ta chắc qui Tây, vì ta đến đây lấy tiền bạc của Mã-Ngọc châu-tế cho người nghèo khổ, giúp cho người chôn táng cưới gã tổn phí rất nhiều,lại cấp dưỡng cho người học Đạo mấy năm nay, tiền bạc xài hết. Nay trong rương khođều không, ta có qui Tây, sắm sửa việc tang ắt phải cầm ruộng bán đất. Mấy người phải ylời ta dặn, đừng có xài phí bạc tiền, đừng có thương khóc, cũng đừng cúng tế để tang.Lấy bốn miếng bảng mỏng khép cho kín thân mà thôi. Khưu, Lưu, Vương, Đàm và Xích,năm người thay phiên nhau khiêng về đến tỉnh Xiểm Tây, dưới chân núi Chung-Nam, hễThất Chơn Nhơn Quả Trang 1khiêng đến chỗ nào đứt dây rớt xuống, đó là chỗ chôn ta, chẳng đặng sai lời. Như trái ý tathì ta không an, các ngươi phải nhớ.Khưu, Lưu mấy ông nghe thầy dạy thảy đều than khóc. Trùng-Dương tiên-sanh nói:- Đừng bắt chước theo trẻ nhỏ. Mấy ông nghe thầy quở trong lòng cảm thương chảy nướcmắt, chớ không dám lộ sắc buồn.Bữa sau giờ Ngọ, thầy mặc áo bào ngồi kiết-dà trên bồ đoàn. Kêu sáu người lại một bêngiảng nói dặn dò cặn kẻ rằng: Phép tánh mạng song tu, thảy trong ngoài đều có đủ. Nhưkhông lập công ngoài thời đức hạnh chẳng toàn. Còn khuyết công trong thời bổn-nguyêncũng chẳng thành. Việc công ngoài là bình sanh lòng mình, đừng cho khiếm khuyết, mộtlời giữ trọn không nói quấy, là lời nói đó có công. Còn việc hạnh phải gìn giữ các việcvuông tròn là việc hạnh có công đó! Mỗi việc thảy đều kiên cố: chẳng phải công có chứasẵn, tại nơi mình lập. Thường phải giác tỉnh chớ cho hôn muội, phòng cái ý cũng như giữcái thành, không cho một vật dính đặng. Còn giữ cái lòng, lại phải hơn giữ cái thân. Đó làTrời người đồng hạng, Tiên phàm cách có một bực như hội giao-chiến; hễ đặng thì thànhTiên, không đặng thì thành quỉ rõ ràng. (Tại sao vậy? Hễ cái tâm thần đặng thanh tịnh,ân-ái tạp niệm các việc đều không tức là thành Tiên hiện rồi, còn mình để cái tâm nó dụcđộng tạp niệm, nó tật đố tham lam ái-ân không dứt, tài sắc không quên, chẳng có một chỗtịnh, thì tức là ma quỉ đó rồi, cho nên phải tìm chỗ thân tâm thì đặng thành, ai muốn phảitầm mới đặng.)Ta nay đem nội-công dạy thêm cho mấy trò nghe, vì việc nội-công chẳng khá lấy chỗ sắckiến, chẳng khá lấy chỗ tướng mà cầu, chẳng khá làm kiêu hãnh, cũng không đặng làmbiếng, quét trừ một mảy sắc tướng chẳng còn, một mảy khí nộ chẳng sanh, quét trừ sắctướng không rồi thời số dương không sanh. Như đem mấy việc đó trừ hết thời ắt thể đặngthuần dương.Có người học Đạo trong lòng cũng quyết mà vì tại muốn cho mau thành, công-phu chưađến lại muốn chứng quả. Còn có người tập theo đạo của ta cũng quyết việc tu luyện, lạimuốn an nhàn, ngày ngày dật dựa ham ngủ. Ma-âm khí thạnh giờ giờ buồn bực chẳngvui. Ma-dương khí suy, tinh thần chẳng phát, khó nổi công phu. Đó là tại ham an-nhàn,thong-thả, nên tu hành không đặng.Phàm việc chi cũng phải dùng hết tâm-chí mới làm đặng việc; huống chi là học làm ThầnTiên, không lo tập luyện dồi mài học theo qui luật; cứ lo danh lợi đua chen ham điều vuingủ, mà thành Đạo bao giờ?Trùng-Dương tiên-sanh nói rồi lại lấy cuốn sách tên là “Thao-Quan-Tập” của thầy làm ra,trong đó có giảng Đạo, sự tích phép ẩn dật mầu diệu rất hay, đưa cho Mã-Đơn-Dươngdặn rằng: Ngươi cùng 5 người phải coi xét cho chí lý, thấu rồi chẳng phải khó; như làmđó có khó phải rán s ...