THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 16Nghĩa là: Đại-Ngụy-Thôn có ông Tam-lão nói việc trước, Cầu Tấn-Thành, một lời chỉ đường mê. Có bài kệ rằng: Muôn chuyển thân như chẳng động châu, Gió đưa sóng dập khó nên thâu, Nước trôi cầm chặt chèo cùng bánh, Đường thẳng nhẹ buồm đến ngạn đầu. Lại nói Khưu-Trường-Xuân cùng mấy anh em tới chỗ Hàm Dương Đại-Ngụy-Thôn, thấy nhà cửa tan hoang, có ông Vương Tam-Lão ngồi trước cửa miễu. Trường-Xuân bước lại làm lễ, hỏi thăm nhà ông Vương-Hiếu-Liêm. Ông đáp rằng: - Mấy người hỏi nhà Hiếu-Liêm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 16 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 16Nghĩa là:Đại-Ngụy-Thôn có ông Tam-lão nói việc trước,Cầu Tấn-Thành, một lời chỉ đường mê.Có bài kệ rằng:Muôn chuyển thân như chẳng động châu,Gió đưa sóng dập khó nên thâu,Nước trôi cầm chặt chèo cùng bánh,Đường thẳng nhẹ buồm đến ngạn đầu.Lại nói Khưu-Trường-Xuân cùng mấy anh em tới chỗ Hàm Dương Đại-Ngụy-Thôn, thấynhà cửa tan hoang, có ông Vương Tam-Lão ngồi trước cửa miễu. Trường-Xuân bước lạilàm lễ, hỏi thăm nhà ông Vương-Hiếu-Liêm. Ông đáp rằng:- Mấy người hỏi nhà Hiếu-Liêm bộ cũng có bà con cùng ông chăng? Trường-Xuân nói:- Có, ông là thầy của anh em tôi ở tại Sơn Đông dạy Đạo. Nay thầy tôi qui Tây, anh emtôi đưa linh-cữu về đây xin đất chôn tại nơi chơn núi Chung-Nam. Nay muốn trở về Sơn-Đông, nên lại đây hỏi thăm nhà thầy tôi và bà con mạnh giỏi. Ông già nghe nói than mộttiếng:- Hỡi ôi! Anh Hiếu-Liêm là anh bà con của tôi. Tôi thứ ba, nên người kêu tôi là Vương-Tam Lão. Từ ảnh đi tu đến nay, vợ là Châu-Thị bị lo mà thành bịnh nên mãn phần rồi.Con ảnh tên Thu-Lan đi theo bên chồng chừng một năm mới về một lần. Nhà ảnh bây giờkhông có ai. Trường-Xuân lại hỏi:- Trong xóm nầy sao mà coi hư tệ dữ vậy? Vương-Tam-Lão than rằng:- Từ anh tôi đi rồi thì trong thôn không ai làm đầu, nhà ai nấy lo, có việc không người ralàm đầu tính liệu, nên phận ai nấy giữ, bỏ lâu phải hư. Sau lại nghe Hiếu Liêm thành Tiênrồi, người người đều nói phong thủy đường long bị ảnh lấy đi, đem các việc tội đổ về choảnh. Khưu-Trường-Xuân hỏi:- Sao biết ổng thành Tiên? Vương-Tam-Lão chỉ cái miếu nói rằng:- Miễu đó Nam Bắc hai thôn người ta làm cho ảnh. Mấy ông vô coi thì biết. Nói rồi mấyông đi vào miễu, quả thấy trên bàn để ngồi cốt tượng của thầy y như người sống, đều đếntrước làm lễ. Thấy trên khuôn biển biên bốn chữ: “Đinh hồ nhơn hào”, hai bên có treo đôiliễn đề:Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1Hiển đạo thuật ư Hàm-Dương, phúng tửu diệt hỏa,Thi ân quan du cố lý, thi phù khu ôn.Khưu, Lưu mấy ông coi rồi chẳng biết duyên cớ làm sao liền hỏi Vương-Tam-Lão- “diệt hỏa khu ôn” không biết ý chi? Vương-Tam-Lão nói:- Năm đó tại đây bị ôn dịch truyền nhiễm nhiều người, may có ông đạo mặc áo vàng vẽbùa son thí cho trong xóm không lấy tiền. Ai đặng bùa linh dán trước cửa thì khỏi bị ôndịch.Sau nghe người nói chợ Hàm-Dương bị lửa cháy dữ không tắt, rồi thấy có một ngườiđạo-sĩ mặc áo vàng ở trong tiệm rượu đi ra, tay bưng chén rượu hớp trong miệng, phuntrên lửa tắt liền. Người trong chợ cảm ông có ơn cứu lửa khỏi tai nạn, đều lại hỏi ông tênhọ chi? Ông nói:- 3 ngang một sổ là họ, 3 sĩ có khẩu là tên. Nói rồi liền đi mất.Sau lại có mấy người bàn ra hai chữ đó, 3 ngang 1 sổ là chữ Vương, 3 sĩ có khẩu là chữHỷ, chắc là Vương-Hỷ. Nói rồi truyền ra trong xóm, tôi mới biết là ông thành Thần Tiênrồi.Trong họ tôi, có chị Vương-Má-Má, hồi mãn phần có nói rằng:- Chú Hiếu-Liêm mặc áo vàng đến rước tôi đi.Nên Nam Bắc hai thôn cám ơn ông cứu hộ, chung tiền làm một cái miễu đặng trả đức choông. Trên vách có treo tấm bảng nói việc đó, mấy ông coi thì biết. Khưu, Lưu mấy ngườilại coi, thấy đề rằng: “Tỏ nghe việc người có công nơi Nhà nước cùng có đức với dân nênphải thờ đó.Xóm tôi có ông Vương-Công tên Hỷ thiệt người dị nhơn, tuổi còn nhỏ đọc thơ, lớn lêntập võ thi đậu làm chức Hiếu-Liêm sau giả bịnh phong điên chẳng nói, người chưa hiểuviệc động tịnh của ông, dưỡng bịnh 12 năm không ra khỏi cửa. Bữa nọ ẩn mất chẳng biếtlà đi đâu, bốn phía kiếm tầm không rõ tông tích. Rồi sau trong thôn khởi bịnh ôn-dịch,ông thí bùa cứu hết bảo toàn tánh mạng cho thiên hạ rất nhiều. Trong xóm người ngườiđều nhờ ân huệ. Còn chợ Hàm-Dương lửa cháy phun rượu tắt liền, giấu tiếng để tên, độchị dâu lên trời, hộ hương nhơn nhờ phước. Ông vì không quên xóm làng mà người trongxóm làng nào dám quên ơn ông; lẽ nào lại không cúng tế, nên anh em tôi hội nghị làm cáimiễu lên cốt tượng thờ ông, thường năm chiêm ngưỡng đặng trả ơn huệ ấy của ông.”Khưu, Lưu mấy người xem rồi than rằng:- Thầy thiệt là thần cơ khó hiểu, biến hóa vô cùng, bạn ta không biết đặng.Rồi thấy Vương-Tam-Lão kêu một người nhỏ nói chi không biết, người nhỏ gật đầu, kếmột hồi thấy có một người xách cái giỏ đem đồ ăn lại, mời quí thầy đạo hữu dùng cơm.Vương-Tam-Lão nói:- Nhờ quí thầy đưa linh-cữu anh tôi về xứ, lại tới thăm nhà nữa, không có chi trọng đãi,xin vui lòng đa thiểu.Thất Chơn Nhơn Quả Trang 2Mấy người thấy vậy liền ngồi lại ăn. Bữa đó ngủ tại trong miễu, nhiều người tới hỏithăm. Bữa sau trời gần sáng có bảy tám người đem cơm cho mấy ông ăn, mà ăn sao chohết! Rồi mỗi nhà đem lại dùng một chút lấy thảo. Lưu-Trường-Sanh nói cùng anh emrằng:- Nay tiền sở phí của Mã sư-huynh cho còn dư lại mười mấy lượng giao cho Vương-Lão ...