Danh mục

THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 20

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 152.28 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 20Nghĩa là: Luyện cái sắc tướng chỗ yên hoa ở lộn, Nói lời diệu đạo niệm tròn chơn. Có bài kệ rằng: Thấy tốt như không chẳng động tâm, Công-phu đến chỗ thiệt huyền-thâm, Có ai học đặng chơn không pháp, Cọp hát rồng ngâm tự cổ kim. Lại nói Xích-Thái-Cổ thành đạo rồi làm sao té chết đặng. Khi người đệ tử chặt dây, ông thoát xác phàm rồi, nay trở lại hiển cái đạo cho nó coi, ngày sau biết là việc Thần Tiên phải học mới thành. Còn đệ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 20 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 20Nghĩa là:Luyện cái sắc tướng chỗ yên hoa ở lộn,Nói lời diệu đạo niệm tròn chơn.Có bài kệ rằng:Thấy tốt như không chẳng động tâm,Công-phu đến chỗ thiệt huyền-thâm,Có ai học đặng chơn không pháp,Cọp hát rồng ngâm tự cổ kim.Lại nói Xích-Thái-Cổ thành đạo rồi làm sao té chết đặng. Khi người đệ tử chặt dây, ôngthoát xác phàm rồi, nay trở lại hiển cái đạo cho nó coi, ngày sau biết là việc Thần Tiênphải học mới thành. Còn đệ tử thấy thầy nhảy xuống hang sâu trong lòng hoảng-hốt giựtmình, đợi hết mấy bữa chẳng thấy ông lên bèn bỏ gánh đứng giữa trời nguyện xin cải lỗi.Nguyện rồi liền nhảy theo để liều mình theo thầy chuộc tội, sau cũng đặng chứng quả(Tri-Phi Hối-Quá Thánh-Quan). Đây nói qua Lưu-Trường-Sanh, dốc lòng đi luyện cái sắcma, nghe người nói chỗ Tô-Châu nhiều người lịch sự mỹ miều. Liền đi qua đó kiếm ítcục đá, điểm luyện cho thành vàng, cổi hết áo đạo bận đồ hàng nhiễu đi tới nhà điếm.Mấy người coi cửa tiếp hỏi thầy ở đâu, quý hiệu là chi?Đáp rằng: Ta là Trường-Sanh-Tử, người ở Yên-Sơn đi bán châu báu đến đây, ta đi đã lâu,nay muốn kiếm một mỹ-nhơn tuyệt sắc đặng chung vui. Mấy người coi cửa nghe nóikhách bán châu báu đến, biết là Tài-Thần Bồ-Tát, lật đật tiếp đãi vui mừng dẫn đếnphòng hạng nhứt. Có một nàng tuyệt sắc vô song tên là Tợ-Ngọc xuất-sắc có danh, đờnca xướng hát, việc việc đều hay, biết vẽ biết họa, lại thông việc thi bài, người chủ tiệmquí chuộng hơn hết.Tợ-Ngọc thấy Trường-Sanh-Tử khí tượng đàng hoàng, lời nói điều hòa tử tế, không cómột lằng kiêu-lẫn, khách quí như vậy mà sao chẳng tiếp đãi? Rồi nàng lại làm ra mườiphần yểu điệu, trăm thứ yêu thương. Trường-Sanh nhớ hai câu của thầy dặn hồi trước:- Dẫu như núi Thái-Sơn sập trước mặt mình cũng không kinh; chẳng phải chẳng kinh, sậpmà như chẳng sập. Người mỹ-nhơn ở trước mắt mình cũng chẳng động; chẳng phảichẳng động, ở trước mà tưởng như không có ở trước.Trường-Sanh-Tử nhớ y như vậy, tưởng như không không, chẳng có một chút ma chướngnào nhập đặng. Uổng phí công của Tợ-Ngọc muốn phá ông mà làm ra thiên ban tình ái,Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1muôn thứ phong lưu cũng không động lòng ông. Bởi cái lòng là chủ cái thân, như cáilòng không động thời trong lòng an tịnh. Cái ý niệm cũng nghe theo cái Tâm bày vẽ. Hễcái Tâm không động thời ý niệm cũng không dám động. Duy thứ nhứt con mắt lỗ tai, làmối giặc đầu. Hai đứa nó ham vui thấy sắc tốt, nghe tiếng dâm liền báo với anh Tâm haytrước. Trường-Sanh là người chí đạo, thường thường hồi quang phản chiếu, đem cái“Tâm” giữ gìn định chắc nơi tổ-khiếu. Dặn nó đừng có tin lỗ tai với con mắt, thời khỏilầm việc lớn, rồi cái Tâm cũng y theo lời ông dặn, làm giống như người chẳng biết chẳnghay, tỉ như con nít lên ba, không biết giận hờn tham luyến chi cả. Chỉ biết có chơi giỡn,chẳng hề động cái tình, ngủ chung một giường, nằm chung một gối, lại tỷ như tấm da thúimà bạn với đống xương khô, không có điều chi lạ. Lúc còn sống thì phấn đợi kiều-nga,xuê son đen đỏ. Chẳng may khi số dứt rồi thì người người đều ghê gớm, ruồi lằng banhbấy thịt da, chẳng khác nào hình sậy giấy bao mà thôi.Rồi Trường-Sanh-Tử lại đem con mắt lỗ tai gìn giữ thêm nữa. Nhớ phép thấy như khôngthấy, nghe như không nghe, hai đứa nó cũng y như phép dạy. Một đứa thì như đui, thấysắc dường như nhắm lại, một thằng thì như điếc, nghe điều quấy giả như bùn nhét đầy tai.Tuy cùng nàng Tợ-Ngọc nằm chung, ngồi chung mà tưởng như không biết nàng là ngườigì, rồi lại tính như vầy: Ai lớn thì tưởng như cha mẹ cô bác, nhỏ tưởng như anh em, concháu một chỗ sanh ra, thời làm sao mà đem cái ý quấy vọng niệm? Trường-Sanh-Tửtưởng như vậy, lại dặn anh “Tâm”, anh “mắt”, chị “tai”, ba vị chơn nhơn gìn giữ cho an,lại trở hộ thân mình. Hễ có xảy ra điều phi lễ thì ba vị ấy giữ phép qui trình, chẳng chothất lễ, tánh hạnh nghiêm trang, thể mình làm lớn.Khi đó ông ở trong nhà điếm mà tu thành một vị Đại-Tiên! Thường tại trong cái phòngđiếm mà chơi giỡn, mấy cô điếm thấy ông dám xài tiền bạc mà chẳng cần việc “Tình”nên cô nào cũng lại giỡn chơi, trọn ngày vui vẻ. Bữa đó mấy cô điếm đem bông cho Tợ-Ngọc, thấy Trường-Sanh ngồi chung với Tợ-Ngọc một ghế, nó lại lấy bông giắt trên đầuTrường-Sanh, rồi cổi áo của ổng lấy áo của nó bận vô, ông cũng tự nhiên ngồi trân trâncười như con nít. Đương mở nút áo của ông liền nghe ngoài cửa tằng-hắng bước vô mộtông Hồ-Tăng mặt đen râu rìa, mắt to, mày rậm, trán lồi mũi cao, hình dung kỳ quái. Mấycô điếm thấy ông, hoảng kinh đều chạy trốn sau lưng Trường-Sanh không dám nói mộttiếng.Chẳng hay Hồ-Tăng là ai? Ấy là Đạt Ma Tổ-Sư ở bên Tây-phương đi tu qua Nam-Hải trởvề ngang qua Tô-Châu, thấy có đám mây đỏ nổi lên tại đó, định chắc có Chơn-Tiên giángthế, mà sao lạc ở chỗ nhà điếm? Ông đến coi đặng điều độ y một phen cho ...

Tài liệu được xem nhiều: