Danh mục

THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 21

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.66 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 21Nghĩa là: Tôn-Bất-Nhị ở Lạc-Dương hiển phép thuật, Mã-Đơn-Dương ở Quảng-Tây gặp người đạo hữu. Có bài kệ rằng: Chớ cho sáu giặc phá rồi công, Sắc sắc, hình hình thiệt thảy không, Biết đặng bổn lai không một vật, Linh-đài chỉnh ở tại trong lòng. Lại nói việc bà Tôn-Bất-Nhị đem hai nhánh cây hóa làm người trai, người gái giống như bà, mỗi ngày lại chợ, cập kê chơi giỡn, đánh không chạy, mắng không đi, người trong chợ không biết làm sao, thương-nghị làm một lá đơn vô thưa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 21 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 21Nghĩa là:Tôn-Bất-Nhị ở Lạc-Dương hiển phép thuật,Mã-Đơn-Dương ở Quảng-Tây gặp người đạo hữu.Có bài kệ rằng:Chớ cho sáu giặc phá rồi công,Sắc sắc, hình hình thiệt thảy không,Biết đặng bổn lai không một vật,Linh-đài chỉnh ở tại trong lòng.Lại nói việc bà Tôn-Bất-Nhị đem hai nhánh cây hóa làm người trai, người gái giống nhưbà, mỗi ngày lại chợ, cập kê chơi giỡn, đánh không chạy, mắng không đi, người trongchợ không biết làm sao, thương-nghị làm một lá đơn vô thưa quan, xin trị chánh phong-hóa, đặng an trong chợ.Tờ bẩm như vầy:“…Cúi bẩm quan lớn đặng rõ: Nguyên mấy năm trước có một đàn-bà hình như bị bịnhphong, ở xứ xa đến, gởi thân ngoài thành ở trong lò gạch bể xin ăn. Chúng tôi thươngngười bịnh hoạn không đành bỏ đói, cho ăn uống đặng sống. Nay người ấy cùng mộtngười trai thường cập kè chơi giỡn trong chợ nhiều lần, đánh đuổi không đi, thiệt khôngthành sự thể. Bởi xứ Lạc-Dương là chỗ phong đô ấp lớn, nam bắc hội đường, không nênđể nó làm việc nhơ cho người cười chê xóm ấp như vậy. Cúi xin quan trong làm chủ, giếttuyệt yêu nam yêu nữ. ”Nay bẩm.Quan huyện Lạc-Dương coi tờ bẩm, ngẫm nghĩ một hồi rồi phê rằng:“ Nếu thiệt kẻ phong điên, quả người mất trí không hiểu việc nhơn-tình thì tội kia cònchỗ dung. Kỳ thật, theo lời bẩm này nó là người bổn tánh không muội mà giả phong điên,trai gái đồng giữa chợ giỡn chơi làm những việc tồi phong bại tục. Ban ngày còn dámvậy, ban đêm tăm tối thế nào? Chợ không phải nơi làm tác tệ, lò gạch nào phải chỗ buôndâm! Đã đánh đuổi không đi phải giết cho tiêu hình biệt tích. Các người chờ nó vào lògạch, chất củi khô châm lửa đốt thiêu. Tội trừng chẳng khá để lâu, các ngươi hãy thi hànhcần kíp.”Nay phê.Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1Quan huyện phê rồi truyền ra, cả chợ bá tánh nghe, mỗi người đem một bó củi lại lògạch. Chẳng bao lâu, hai người nắm tay dắt vô trong lò. Mấy người đều la:- Nó vô rồi! Mau quăng củi vào lò! Một lát chất thành như núi châm lửa đốt rần rần, khóibay mù mịt, liền thấy một cụm khói trong lò bay lên hóa ra ngũ-sắc tường-vân. Trên mâyngồi ba vị Tiên-nhơn:- Người ngồi giữa là bà phong điên kêu nói với mấy người trong chợ rằng:- Tôi thiệt người tu hành, nhà tôi tại tỉnh Sơn-Đông, tôi họ Tôn, tên Bất-Nhị, giả bịnhphong điên mà ẩn mình ở đây tu luyện được 12 năm. Nay tu thành rồi, tôi muốn mượnlửa mà phi thăng cho mau, nên lấy hai nhánh cây hóa ra một trai một gái, đặng dẫn mấyông đưa dùm tôi đi. Tôi nhờ trong bá tánh nuôi dưỡng mấy năm mà đặng thành, khôngbiết làm sao trả ơn, tôi nguyện từ đây đến sau trong bá tánh bình an mạnh giỏi, phongđiều vũ thuận, quốc thới dân an. Rất đội ơn ngàn thuở.Nói rồi bà đem hai người xô xuống cho thiên hạ làm tin. Người người đều thấy trên mâyrớt xuống hai người, lật đật chạy đỡ lên, thì thấy 2 nhánh cây khô rõ ràng. Ai nấy tứccười, ngó lên thấy Phong-Bà đã lên mây cao, rồi lần lần nhỏ cho đến mất, thảy đều cúilạy giữa thinh không. Quả thiệt mấy năm phong điều võ thuận, mùa-màng đặng tốt, quốcthái dân an. Ai nấy đều cảm đức của bà, lập ra một cái miễu tên là “Tam-Tiên-Tự”. Hễ cóviệc chi đến cầu vái đều đặng cảm ứng.Nói về bà Tôn-Bất-Nhị về đến Sơn-Đông, huyện Ninh-Hải, vừa tới nhà gặp Mã-Hưngchạy ra nghinh tiếp, bà thẳng vào nhà giữa nghỉ. Mã-Hưng liền báo cho Mã-viên-ngoạihay. Viên ngoại lật đật ra thấy mừng rằng:- Tôn đạo-hữu bấy lâu cực khổ? Bà đáp rằng:- Sư huynh sao gọi tôi cực khổ? Hai chữ cực khổ là bạn tu hành phải chịu khổ khảo mớiđặng chứng quả! Chịu khổ không đặng làm sao tu hành?Hai đàng đang nói chuyện, mấy đứa tớ đều chạy ra mừng bà. Bà lấy làm vui-vẻ, khuyêndạy chúng nó như mẹ dạy con. Đêm đó, Tôn-Bất-Nhị và Mã-viên-ngoại ngồi công-phu.Viên-ngoại một đêm đi xuống mấy lần. Tôn-Bất-Nhị ngồi hoài tới sáng không dời động.Viên-ngoại nói:- Tôi coi Tôn đạo-hữu công-phu khá hơn tôi nhiều! Bất-Nhị nói:- Chẳng phải có một việc công-phu mà thôi, cái đạo còn có nhiều việc huyền-diệu hơnmười phần.Viên-ngoại nói:- Đạo-hữu đừng có ý cười tôi, tôi biết điểm đá thành bạc. Tôn-Bất-Nhị cười rằng:- Sư-huynh chỉ đá thành bạc, tôi biết chỉ đá thành vàng; mà vàng bạc ấy không khỏi đặngviệc sống thác. Thành mà chẳng đặng Thần Tiên thì không chỗ dùng đặng.Tích xưa Thuần-Dương Lữ-Tổ theo thầy là Chung-Ly Lão-Tổ học đạo. Ngài lấy vải góitheo một cục đá nặng hơn mười cân, biểu Thuần-Dương mang theo ba năm, hai vai đềuThất Chơn Nhơn Quả Trang 2chai hết. Ông không một lời phiền trách. Bữa nọ Chung-Ly biểu Thuần-Dương mở gói rathấy cục đá, tự nhiên không buồn hỏi rằng: Thưa thầy, đá đó làm chi? Lão-Tổ nói:- Tuy là cục đá mà chỉ đặng thành vàng, chẳng uổng công ngươi mang hết ba năm. Ôngnói rồi liền lấy tay chỉ cục đá thành vàng, nói với Thuần-Dương rằng: T ...

Tài liệu được xem nhiều: