THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 6Nghĩa là: Bà Tôn-Huyên-Trinh khuyên chồng xá gia tài, Mã-Văn-Khôi ăn tiền thông quyền biến. Có bài kệ rằng: Muôn phép đều không chớ muốn cầu, Mượn tài hộ đạo dưỡng công phu. Lần đem việc đó thông quyền biến, Ngày khác y nhiên cũng hết sầu. Khi đó, Trùng-Dương tiên-sanh đem việc mượn tiền hộ đạo chiêu tập người tu hành nói cho Mã viên-ngoại nghe, viên-ngoại mới vui phục nói rằng: Như ông nói vậy thật người có đạo đức lớn, tôi cùng Tôn-Thị đều nguyện lạy ông làm thầy,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 6 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 6Nghĩa là:Bà Tôn-Huyên-Trinh khuyên chồng xá gia tài,Mã-Văn-Khôi ăn tiền thông quyền biến.Có bài kệ rằng:Muôn phép đều không chớ muốn cầu,Mượn tài hộ đạo dưỡng công phu.Lần đem việc đó thông quyền biến,Ngày khác y nhiên cũng hết sầu.Khi đó, Trùng-Dương tiên-sanh đem việc mượn tiền hộ đạo chiêu tập người tu hành nóicho Mã viên-ngoại nghe, viên-ngoại mới vui phục nói rằng: Như ông nói vậy thật ngườicó đạo đức lớn, tôi cùng Tôn-Thị đều nguyện lạy ông làm thầy, chưa hiểu trong ý ônglàm sao? Trùng-Dương nói:- Hai ông bà như có lòng chơn tâm học đạo tôi nào chẳng chịu! Nhưng mà trước phải xágia tài rồi sau mới truyền cho chí đạo, một lòng một ý đặng khỏi chỗ lo nhớ. Viên-ngoạinói:- Thầy muốn dùng bao nhiêu tự ý, tôi không tham tiếc, hà tất phải xá? Trùng-Dương nói:- Như ngươi không xá, thì cũng còn của ngươi, tôi không đặng tự do xuất phát. Viên-ngoại nói:- Ruộng đất, tiền bạc cùng tờ giấy giao ước dưng hết cho ông cũng như tôi xá rồi. Tiên-sanh rằng:- Tờ giấy còn tên của ngươi, như muốn giao cho tôi phải thỉnh người trong tộc làm tờ xáước mới có bằng cớ. Viên-ngoại nghe nói trở vui làm buồn, từ biệt tiên-sanh về nhà đemnhững lời Trùng-Dương thuật cho bà nghe, nói rằng:- Theo ý tôi việc nầy chắc không thành. Huyên-Trinh hỏi:- Sao vậy? Viên-ngoại nói:- Bà chẳng hiểu trong tộc của tôi sao? Bà nói:- Người đều riêng lòng làm sao hiểu đặng! Viên-ngoại nói:- Người trong tộc tôi thấy vợ chồng mình không con, ai ai cũng thầm tính chia rồi, đợi vợchồng mình chết thì gia tài nầy về họ, nào có chịu đem giao cho người khác, nên tôi biếtchắc không thành.Bà Huyên-Trinh nói:Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1- Việc đó cũng khó, ngày mai ông thỉnh tộc-trưởng có quyền thế đặng nghị luận. Như họy lời thì thôi, bằng chẳng chịu thì ông làm như vầy...... chắc là họ bao ông đặng nên.Viên-ngoại nghe liền nói:- Thiệt bà có trí cao, làm như vậy chắc đặng thành. Liền kêu Mã-Hưng đi thỉnh bổn tộcđịnh ngày mai giờ ngọ tới cho đủ.Mã-Hưng y lời đi thỉnh. Qua ngày sau, anh em đồng bạn và trong tộc lớn nhỏ đều vàonhà giữa phân thứ tự mà ngồi. Có một người trưởng-tộc tên là Mã-Long làm chức Cống-Sĩ hỏi viên-ngoại rằng:- Cháu thỉnh trong tộc có việc chi? Viên-ngoại thưa:- Cháu mấy năm rồi thường hay bịnh hoạn, trong mình chẳng khỏe hay chóng mặt. Naycó một người ở bên Xiểm-Tây tên là Vương-Lão Tiên-Sanh, thiệt người trung hậu, cháubiểu người ấy ở tại nhà cháu đem hết gia tài ruộng đất giao cho ông lo liệu đặng vợ chồngcháu an rảnh mà dưỡng bịnh. Ông biểu cháu thỉnh người tộc-trưởng làm tờ giao ước ôngmới chịu lãnh. Nên nay cháu thỉnh tộc-trưởng đến thương lượng đặng làm tờ giao lại choông.Viên-ngoại nói vừa dứt lời, có người anh tên là Mã-Miên nghe nói giận dữ chỉ viên-ngoạinói rằng:- Chú ngây rồi, hồ ngôn nói loạn, cơ nghiệp của ông bà không bảo giữ, có đâu nói xá chongười ta. Chú nghe lời dỗ gạt mà nói như vậy. Mã viên ngoại biết việc không hợp lý,chẳng dám nói nữa.Lại có một người chú họ tên là Mã-Văn-Khôi, làm chức học sanh và một người anh họ làMã-Chiêu, làm quan Tử-Giám đại học-sanh. Hai người có tước trong tộc họ Mã, tài giỏihơn hết. Hễ có việc chi lớn nhỏ đều nhờ hai người tính toán thì xong việc. Mã-Văn-Khôithiệt người có quyền biến, thấy Mã-Miên nặng lời cùng viên-ngoại, lên tiếng nói:- Thôi đừng trách oán, cũng việc anh em, bởi viên-ngoại là người thật thà, phải mờiVương-Lão Tiên-Sanh ra đây đặng tôi hỏi coi cớ sao mà dám nói như vậy? Liền sai Mã-Hưng đi thỉnh Vương-lão. Trùng Dương ra đến cũng không làm lễ, mấy người đều khônghỏi tới ông. Mã-Miên thấy ông cười lớn rằng:- Tôi tưởng lão tiên-sanh nào, ai dè người đi xin ở đây! Mã-Văn-Khôi hỏi Trùng-Dương:- Ông người cô-lão, thường hay ở xóm nầy xin ăn mấy năm, chưa nghe ông có tài chi,nay viên-ngoại của tôi coi trọng ông là một bực, tiếp về nuôi dưỡng đủ lễ thì thôi, phải anphận giữ mình, sao lại xúi cháu tôi biểu làm tờ xá gia tài cho ông? Ông là người năm sáumươi tuổi, sao không biết lẽ? Trong thiên hạ nào có phép như vậy, mà dám nói ra khôngsợ chê cười? Trùng-Dương đáp:- Bình sanh tôi chẳng biết làm việc chi hết, vì nghèo sợ rồi, nên biểu y đem gia tàinhượng cho tôi đặng hưởng ít năm, nào sợ gì ai cười. Nói vừa dứt lời có Mã-Phú, MãQuới nhảy lại chỉ trên mặt Trùng-Dương nạt một tiếng:Thất Chơn Nhơn Quả Trang 2- Tao cho mấy thằng chẳng biết thể diện, con chim cú, con cú dại mà muốn đội mãophụng, chuột lang mà muốn ăn thịt khổng-tước, uổng cho mày sống mấy mươi tuổi, nóilời chẳng sợ xấu hổ, thiệt là đáng ghét!Mã-Phú kêu Mã-Quới nói rằng:- Bạn ta đuổi nó ra ngoài xóm, đừng cho ở đây. Nói rồi liền áp lại kéo Trùng-Dương. Mã-Chiêu can rằng:- Thôi đừng đuổi xô, thương người cô lão. Nay viên-ngoại ...