THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 7Nghĩa là: Lo tiền cho tộc trưởng, Mã-Ngọc lập tờ xá ước, Giảng huyền-công, Trùng-Dương truyền pháp toàn chơn. Có bài kệ rằng: Quang-âm mau lẹ chớ dần dà, Danh lợi buộc ràng tợ lưới sa, Muôn trượng từng sâu dời chơn bước, Một tơ chẳng dính mới không ma. Lại nói Mã-viên-ngoại y theo lời bà Tôn-Huyên-Trinh lo tiền cho mấy người đương quyền trong tộc rồi thì việc chi cũng phải xong. Khi đó Mã-Văn-Khôi liền sai người đi nói cho trong tộc biết việc viên-ngoại xá gia tài đó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẤT CHƠN NHƠN QUẢ - Hồi 7 THẤT CHƠN NHƠN QUẢ Tác giả: Huỳnh-Vinh-Lượng Hồi 7Nghĩa là:Lo tiền cho tộc trưởng, Mã-Ngọc lập tờ xá ước,Giảng huyền-công, Trùng-Dương truyền pháp toàn chơn.Có bài kệ rằng:Quang-âm mau lẹ chớ dần dà,Danh lợi buộc ràng tợ lưới sa,Muôn trượng từng sâu dời chơn bước,Một tơ chẳng dính mới không ma.Lại nói Mã-viên-ngoại y theo lời bà Tôn-Huyên-Trinh lo tiền cho mấy người đươngquyền trong tộc rồi thì việc chi cũng phải xong. Khi đó Mã-Văn-Khôi liền sai người đinói cho trong tộc biết việc viên-ngoại xá gia tài đó chẳng qua là làm kế giả. Mấy ngườitrong tộc hỏi:- Sao gọi là kế giả?Đáp rằng: Lưu hổ thủ sơn chi kế!Lại hỏi: Sao gọi là “Lưu hổ thủ sơn chi kế”?Đáp rằng: Nghĩa là bắt hùm giữ núi. Vì viên-ngoại muốn vui việc thanh nhàn thong thả,nên cầm ông già ở đó đặng làm người tớ giữ của chớ chi lạ. Mấy người hỏi:- Sao biết đặng cầm ông làm tớ giữ của?Đáp: Viên-ngoại vì thấy ông người trung hậu, nên muốn cầm coi sóc cửa nhà mà sợ ôngkhông lòng cần mẫn nên mượn thế xá gia tài cho ông. Ông nhận tưởng là sự thiệt nênbuộc phải làm tờ xá ước. Viên-ngoại nghĩ không lập tờ cho ông, sợ ông không hết lònggìn giữ, nên thỉnh bạn mình làm chứng cho ông vui, chẳng phải cầm cọp giữ núi hay sao?Mấy người trong tộc nói: Xá cho ông thì như của ông rồi, ông làm sao không đặng quyềncoi giữ?Đáp: Phân hào cũng không dời đặng sao gọi của ông?Mấy người hỏi: Sao biết phân hào không dời đặng?Đáp: Ông là người phương xa, thân cô-lão, không có thân quyến, tuổi đã già, ăn đặng baonhiêu? Chừng hai con mắt nhắm rồi thì cũng tay không, của quí về mình, chẳng phải mọigiữ của hay sao?Mấy người nghe đặng cười lớn nói rằng:- Ông ấy chết rồi gia tài của viên-ngoại, phần không con, lo gì chẳng về anh em mình.Thất Chơn Nhơn Quả Trang 1Nay làm như nước thả ghe, lấy nghĩa đưa tình cho vui lòng viên-ngoại cùng ông già; hoặcngày sau có thiếu chút ít cũng dễ mượn chác. Nên lời tục có nói:”Đương diện lưu nhứt tiếng, hóa hậu dị tương kiến”Nghĩa là:”Mình làm mặt chút tình, ngày sau dễ thấy nhau”Mấy người nghe Mã-Khôi nói thảy đều vui chịu hết.Có bài kệ rằng:Lời hay chớ dụng nói ra nhiều,Một tiếng đều nghi sóng gió tiêu,Bằng chẳng chịu đưa đồ bửu-bối,Lời hay có nói cũng không siêu.Khi đó Mã-Khôi thấy mấy người chịu hết, nhứt định ngày hôm sau tề tựu. Bữa sau, trongtộc đều tới thấy Mã-Khôi cùng Mã-Long ngồi với Trùng-Dương tiên-sanh tại nhà giữavừa nói vừa cười. Mã-Khôi biểu viên-ngoại làm thêm đồ tiệc đặng đãi anh em trong tộc.Hội đến đủ mặt ăn uống hồi lâu rồi Mã-Khôi nói: Nay viên-ngoại đem gia tài giao choTrùng-Dương tiên sanh, vậy trong tộc có ai không chịu hay không?Nói vừa dứt lời, thảy đều ứng thinh rằng:- Anh em tôi y lời không có trở cách việc chi. Mã-Khôi biểu viên-ngoại đem tờ đọc chotrong tộc nghe. Viên-ngoại đem giao cho Mã-Khôi đọc rằng:Tờ Xá Ước“ Người lập tờ xá ước là Mã-Viên-Ngoại. Nay đem gia tài điền sản, bạc tiền vật kiện củatổ-phụ để lại, cùng gia nhơn tôi tớ trong nhà, đành lòng xá giao cho Trùng-Dương tiên-sanh làm chủ quản xuất, đặng phép tự do. Trong bổn tộc họ Mã, lớn nhỏ không đặng tráilời. Mã-Viên-Ngoại từ xá gia tài đến sau cũng chẳng đặng đòi lại, e nói miệng khôngbằng, phải lập tờ làm cớ, như ngày sau có ai tranh tụng thì Trùng-Dương tiên-sanh đặngphép thỉnh làng phân xử.”Người trưởng tộc: Mã-Long, Mã-Khôi, Mã-Hiền, Mã-Đức, Mã-Dương.Người làm chứng: Mã-Chiêu, Mã-Miên, Mã-Giám, Mã-TrấnNgười lập tờ xá ước: Mã-Viên-Ngoại thị thiệt.”Mã-Khôi đọc rồi giao cho viên-ngoại mời Trùng-Dương tiên-sanh tiếp lấy, rồi biểu khaitiệc đãi ăn một lần nữa. Khi mãn tiệc rồi thảy đều về hết. Người sau coi tới chỗ nầy cólàm một bài khen viên-ngoại xá gia-nghiệp dõng mãnh nên thành đạo cũng mau.Bài thi tặng rằng:Gia-tài xá hết mộ tu hành,Một vật không còn, dục khó sanh,Ngày nọ sớm đem lòng niệm hết,Năm sau học Đạo rất mau thành.Thất Chơn Nhơn Quả Trang 2Lại nói Mã-viên-ngoại thấy người trong tộc về hết, bèn mới tạ ơn khen bà Tôn-Huyên-Trinh rằng: Nếu không có bà chỉ bảo chắc khó đặng thành sự. Huyên-Trinh cười rằng:- Phàm việc chi phải lẽ làm theo thì chắc đặng nên, gọi là tùy cơ ứng biến. Viên-ngoạihỏi:- Việc đã thành rồi, còn học Đạo làm sao đi cầu? Huyên-Trinh nói:- Việc học Đạo phải để chậm rãi, đợi thầy an dưỡng ít ngày, bọn mình đồng đến lạy thầycầu Đạo.Viên-ngoại cười nói:- Phải, như vậy thì ta rán làm phương tiện.Lại nói qua Trùng-Dương tiên-sanh một lòng muốn rước trong thiên hạ tu hành, đến đâytu chơn dưỡng tánh, sợ e xóm làng đàm tiếu thị phi. Vậy trước phải thí làm ân huệ chongười vui phục mới đặng yên ổn. Rồi từ đó đến sau, ông ra tiền bạc giúp người nghèokhổ, côi góa tật nguyền. Trong bổn tộc họ Mã có việc khiếm khuyết nhiều ít, ông thườngtrợ giúp: hoặc trai không tiền cưới vợ, kẻ góa không ...