Thiên yêu Phương. Dĩ nhiên, đó là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng lí do gì để Thiên có thể giữ vững tình yêu ấy mà bất chấp mọi thứ thế này, thì ngay cả bản thân anh cũng chẳng rõ... Nhấp vội điếu thuốc trên tay, Thiên thở dài. Khuya. Quán X. vắng người hơn bao giờ hết. “Chậc, đã gần mười hai giờ đêm rồi còn gì!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thật lòng yêu em...Thật lòng yêu em...Thiên yêu Phương. Dĩ nhiên, đó là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng lí dogì để Thiên có thể giữ vững tình yêu ấy mà bất chấp mọi thứ thế này, thì ngaycả bản thân anh cũng chẳng rõ...Nhấp vội điếu thuốc trên tay, Thiên thở dài. Khuya. Quán X. vắng người hơn baogiờ hết. “Chậc, đã gần mười hai giờ đêm rồi còn gì!”- Thiên phì cười. Thiên chưabao giờ nghĩ anh sẽ có ngày phải ngồi café một mình “tự kỉ” suốt hơn 4 tiếng đồnghồ như thế này.Nở một nụ cười mỉm chi đầy mê hoặc, Thiên rồ ga phóng đi. Đóa hoa hồng nhẹvương chút sương, chiếc nhẫn bạc lấp lánh vẫn còn ngủ yên trong chiếc hộp màunhung đen trang nhã ấy. ---Bốn năm, ba tháng và mười tám ngày, đó là khoảng thời gian để Thiên đến nướcPháp học tập, cũng là giới hạn để anh chữa vết thương sâu của mối tình đầu. Ngàyấy, Thiên chúa ghét khi thấy những người xung quanh mình viện cớ đi du học chỉđể chạy trốn cái thứ kì quặc mang tên “Tình Yêu”. Thế nhưng, chỉ đến khi vừa đặtchân lên máy bay, Thiên mới ngỡ ra rằng mình đã nằm trong số đông đó từ lúcnào. Ừ thì giấc mơ kiến trúc sư vẫn còn âm ỉ trong anh, ừ thì anh cũng chẳng muốnđể trái tim mình đớn đau thêm giây phút nào nữa.Và Phương, lặng lẽ đến bên anh như một liều thuốc cực kỳ tuyệt diệu.Phương kém Thiên ba tuổi. Tức là bây giờ Thiên đã trở thành một chàng trai 22 thìPhương mới vừa chập chững trở thành một người phụ nữ “thực thụ”. Đã thế,Phương còn là một nàng Nhân Mã. Anh chững chạc, suy nghĩ nhiều đến bao nhiêuthì Phương lại ngây thơ, bất cần đời đến bấy nhiêu. Thế nhưng, đôi khi Thiên cũngchẳng thể biết những gì Phương đang suy nghĩ đằng sau những nụ cười thân thiệnđó. Người ta nói, tuổi tác không phải là vấn đề, nhưng với Thiên, khoảng cách ấylại khá lớn.Thiên yêu Phương. Dĩ nhiên, đó là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng lí do gìđể Thiên có thể giữ vững tình yêu ấy mà bất chấp mọi thứ thế này, thì ngay cả bảnthân anh cũng chẳng rõ. ----Anh sẽ yêu em mãi chứ?-Anh sẽ yêu em trong bao lâu?Thiên vẫn thường đáp lại: “Mãi mãi” để trả lời một cách “thuận tiện” cho hai câuhỏi. Đối với những người con gái khác, chắc chắc Thiên sẽ “buộc” phải nói nhiềuvà làm nhiều thứ hơn thế. Nhưng với Phương, anh chẳng cần thiết phải nói gìnhiều. Phương đơn giản, không màu mè, không hoa lá hẹ, không thích những lờisến súa mà người ta nói với mình (mặc dù cô cũng “sến” không kém). Từ lúc quenPhương, Thiên đã làm biết bao trò điên rồ mà chỉ có Phương mới nghĩ ra nổi: Cùngnhau đạp xe đến quán kem vào trời mưa lạnh giá, cùng nhau “nhậu” thâu đêm ởcác quán vỉa hè ven đường Sài Gòn.Chắc hẳn người ta sẽ không hình dung ra nổi cảnh một chàng trai đạo mạo, cao to,thêm cặp kính cận màu đen thư sinh, tri thức lại đi cùng với một nàng tuy phongcách ăn mặc đậm chất nữ tính nhưng lại ngổ ngáo, trẻ con đến…đáng sợ đến nhưthế.Ở bên Phương, Thiên luôn có cảm giác mình như trẻ lại. Anh yêu đời, yêu ngườihơn. Có lẽ, những kí ức và vết thương của tình yêu đầu quá đậm đặc, quá sâu sắckhiến anh “già” đi nhiều. Anh ít cười nói, ít chia sẻ, ít tiếp xúc với mọi người. Anhchỉ chú tâm vào công việc và bản thân. Thỉnh thoảng có những đêm anh đi làm về,bố mẹ có công tác gấp đột xuất, chỉ có anh với ngôi nhà và màn mưa phủ dai dẳng.Những lúc ấy, anh thấy lòng mình cô đơn, hiu quạnh đến kinh người. Anh ước gìcó một bờ vai để mình tựa vào, anh biết mình không thể yếu đuối, vì anh là chỗdựa, vì anh là điểm tựa của gia đình.Có một tối nọ, khi Thiên sốt mê man trên giường, anh bỗng nhớ đến…người yêucũ. Thiên giật mình. Anh không hiểu vì sao mình lại suy nghĩ kì quặc đến như thế.Người phụ nữ đó, đã cứa vào lòng anh biết bao nhiêu lần, đã để trái tim anh khôcằn và xước xót hơn cả, vậy còn lí do gì để anh nghĩ đến cô ta nữa. Anh phì cười,càng chìm sâu vào giấc ngủ, anh lại càng cảm thấy đê mê hơn. Phương đang hiệnra trước mặt anh, càng ngày càng gần. Anh cứ ngỡ chỉ là giấc mơ, vì thời điểm đóPhương bận đi công tác ở Anh theo lịch của công ty mà cô làm thêm, cô chẳng thểnào ở gần bên anh được.Vậy mà, bàn tay đó, mùi hương đó, cứ quấn theo anh mãi không thôi. Chỉ đến khinửa đêm giật mình tỉnh dậy, thấy Phương ngoan ngoãn gục đầu trên cánh tay mìnhtừ lúc nào, anh mới vỡ lẽ.Mắt Thiên bỗng chốc cay cay. Anh không phải là mẫu đàn ông quá đa cảm, dễ xúcđộng trước mọi thứ. Nhưng với Phương, cảm giác ấy lại thường xuyên xảy ra. Mộtchuyến bay gấp từ Anh về Việt Nam chỉ vì biết tin anh bị sốt, Phương thật quá canđảm (hay ngốc nghếch) khi làm điều đó. Nếu là Thiên, có lẽ anh biết mình khôngđủ “nội lực” để làm được. Anh hoang mang không biết liệu mình có hoàn toàn tinvào tinh yêu, tin vào những gì trái tim mình mach bảo. Có lẽ vì thế mà anh luôncảm thấy lo sợ, anh sợ mình cho đi quá nhiều, để rồi phải trốn chạy trong cái cảmgiác tiêu điều tuyệt vọng vì những gì mà anh đã hiến tặng trong quá khứ.Đêm ấy, Thiên thức trắng. ---Tháng 12. Chính xác hơn là vào đầu tháng 12, là sinh nhật Phương.Thiên loay hoay với “công tác” chuẩn bị sinh nhật Phương. Kể cũng lạ, Thiênchẳng hề nhớ nổi sinh nhật mình là ngày nào, trong khi lại răm rắp chạy đi muaquà cho người yêu. Thiên biết, điểm yếu của mình chính là quá phụ thuộc vào tìnhcảm. Với một chàng trai bình thường, sự nghiệp của anh ta chẳng khác gì là tất cả,các cô gái cũng chỉ là một chất xúc tác giúp họ tiếp tục chiến đấu với cái “tất cả”ấy vào ngày hôm sau mà thôi. Thiên lại khác. Dù người đời có bĩu môi, dù bạn bècó chê anh khờ vì quá “lụy tình” đến lạ, miễn là Phương vẫn yêu anh và ở bên cạnhanh, anh chịu tất.Anh cần tình yêu, và cần rất nhiều.Lúi cúi xách một đống đồ từ siêu thị về nhà, Thiên thở phào mệt nhọc. Anh đã xinnghỉ phép một ngày từ sếp, nên chắc chắn chẳng điều gì có thể khiến anh stressmệt mỏi hay phiền ...