Thông tin tài liệu:
- Mẹ ơi, thiên đường có xa không hả mẹ? Hạ Mi đang ăn kem thì ngước lên hỏi mẹ. Đôi mắt nâu trong suốt như pha lê. Mẹ Hạ Mi bị câu nói của con gái làm cho giật mình. Ánh mắt rời khỏi nấm mồ xanh trước mặt, khuôn miệng nở một nụ cười buồn bã.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên đường có xa không? Thiên đường có xa không?- Mẹ ơi, thiên đường có xa không hả mẹ?Hạ Mi đang ăn kem thì ngước lên hỏi mẹ. Đôi mắt nâu trong suốt như pha lê.Mẹ Hạ Mi bị câu nói của con gái làm cho giật mình. Ánh mắt rời khỏi nấm mồxanh trước mặt, khuôn miệng nở một nụ cười buồn bã.- Thiên đường rất gần mà cũng rất xa con à…Trước câu trả lời kì lạ của mẹ, Hạ Mi bỏ cây kem mát lạnh sang một bên rồi nắmchặt tay mẹ hỏi tiếp:- Tại sao lại rất gần mà cũng rất xa ạ? Thiên đường gần như quãng đường từnhà Hạ Mi đến trường hay xa như quãng đường từ nhà mình đến chỗ ba ạ?Con bé khẽ nghiêng đầu, hai bầu má phúng phính trông đến là yêu.Mẹ Hạ Mi ôm Hạ Mi vào lòng, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tiếng mẹ vọnglại như ở nơi xa xăm lắm:- Mẹ cũng không biết nữa Hạ Mi à…Hạ Mi thấy mẹ khóc thì lập tức quăng cây kem xuống đất. Bàn tay bé nhỏ lau đigiọt nước mắt trên khóe mắt của mẹ. Con bé nói cứ như là giận dỗi:- Mẹ lớn rồi mà còn khóc nữa. Mẹ còn hư hơn cả Hạ Mi. Hạ Mi méc ba là mẹkhông ngoan. Ba sẽ không thương, không mua quà cho mẹ nữa.Thấy biểu hiện của cô con gái, mẹ Hạ Mi bất giác bật cười. Cô siết chặt vòng tay,một bàn tay xoa xoa lên lưng cô con gái.- Ừ, mẹ hư quá, mẹ không khóc nữa. Hạ Mi đừng nói với ba nhé. Mẹ sợ ba HạMi giận lắm.Hạ Mi đột nhiên ngọ ngoạy khỏi vòng tay của mẹ. Trên má con bé không biết từlúc nào đã có hai hàng nước mắt. Biểu hiện đó làm mẹ Hạ Mi ngỡ ngàng không nóiđược câu gì.Một lúc sau, Hạ Mi khóc òa lên, nước mắt như những hạt mưa sa rơi xuống khôngngớt. Tiếng nói như tắc nghẹn trong cổ họng:- Nhưng… sao… ba… Hạ… Mi… mãi… không… về…hả… mẹ? Có… phải…vì…Hạ…Mi… không… ngoan… không?Giờ thì mẹ Hạ Mi không kìm được nữa, cô cũng bật khóc, hình ảnh cô con gái dầnmờ nhạt. Hạ Mi đâu có biết rằng ba Hạ Mi không thể về được nữa. Mãi mãi khôngvề được nữa.Hôm ấy là một ngày đẹp trời, ánh nắng vàng ruộm trải dài lên đồng cỏ xanh mướt,gió Xuân nhè nhẹ thổi mang theo hương cỏ ngai ngái dìu dịu. -xxxx-Mười hai năm sau.Hạ Mi bây giờ đã 18 tuổi. Đôi mắt nâu tròn không còn trong sáng như pha lê nữamà thấm đẫm buồn rầu.Hạ Mi ngồi lặng bên mộ cha mẹ. Mộ cha đã xanh cỏ còn mộ mẹ chưa lạnh đất. Giónhẹ thổi bay vài cọng tóc đen tuyền xơ xác. Trông Hạ Mi mỏng manh hơn bao giờhết. Dường như, chỉ với một trận gió mạnh, Hạ Mi sẽ bay đi tới một chân trờikhông định. Sẽ không có ai biết tới sự tồn tại của Hạ Mi, sẽ không ai nhớ về mộtcô gái âm thầm ngồi bên mộ mẹ một cách vô hồn nữa.- Mẹ ơi! Thiên đường có xa không?- Đột nhiên từ đôi môi khô nứt nẻ Hạ Mi cấttiếng nói. Giọt nước mắt chảy qua gò má gầy rồi thấm vào đôi môi khô. Mặn chátvà đau đớn.….Không ai đáp lại lời của cô bé. Có chăng chỉ là tiếng gió thổi những chiếc lá cuốicùng lìa cành. Mùa Đông đã sang tự lúc nào. Những cái cây trụi lá khiến người tacảm thấy trống rỗng và trơ trọi. Mặt trời lười nhác ngả mình về phía Tây. Mặt trờivề một ngày làm việc mệt mỏi hay chính con người quá mệt mỏi với cuộc sống nàyrồi???Không ai có thể trả lời, không ai có thể giải đáp được.Hạ Mi dường như không để tâm đến việc không ai trả lời mình, cô tiếp tục nói:- Mẹ nói thiên đường rất gần mà cũng rất xa. Lúc đó Hạ Mi còn nhỏ chưa hiểuhết, giờ thì con đã khôn lớn, con đã hiểu hết rồi.- Cô bé khẽ thở dài rồi nói tiếp -Mới hôm trước mẹ còn bên con vậy mà hôm nay mẹ đã đi rồi. Bây giờ chắc mẹđang ở thiên đường nhỉ? Mẹ ở đó có lúc nào nhớ đến Hạ Mi không? Con thìnhớ mẹ nhiều lắm. Thiếu mẹ con không thể sống được, từ việc đơn giản nhấtcũng trở nên khó khăn. Sao mẹ nỡ rời xa Hạ Mi? Sao mẹ nỡ ra đi mà không nóivới Hạ Mi một lời???Giờ thì cô bé bật khóc, một điều tưởng chừng rất khó khăn trong những ngày qua.Cô bé khóc nấc lên, khóc đến mức cảm thấy tức thở, khóc đến mức cảm thấy ô xibị rút hết ra khỏi lá phổi. Khóc tức tưởi để rồi bật cười trong chua chát. Ai nói làkhông thể cười trên nỗi đau của chính mình??? Hạ Mi đang cười, cười trong đuađớn đây này!!! Hạ Mi cười vì giờ đây bên Hạ Mi không còn ai nữa. Thế giới củaHạ Mi sụp đổ rồi.Mặt trời bây giờ đã bò đến sát đường chân trời. Những đám mây ánh đỏ nhẹ trôi lơđãng. Một chú chim lạc đàn kêu lên đầy hoảng hốt. Hạ Mi nhếch mép cười, giờ thìcô còn chẳng bằng con chim ấy. Ít ra con chim ấy còn có thể tìm được tổ ấm củamình còn Hạ Mi, cô còn gì ngoài cái thân thể này và hai nấm mồ cô quạnh???Nước mắt lại rơi, nhìn Hạ Mi bây giờ có ai còn có thể nhận ra được cô gái vócdáng nhỏ nhắn với mái tóc đen nhánh ngoan hiền làm xao động bao chàng trai???Có ai có thể nhận ra cô từng là một cô gái rất yêu đời. Sao cuộc sống của cô lai cónhiều biến động thế? Sao số phận lại nỡ cướp đi những người mà cô yêu quýnhất???Hạ Mi lại cười. Nhưng nụ cười này kèm theo một ánh mắt lạnh lẽo. Phải, ba bỏ côđi từ sớm, mẹ thân yêu cũng bỏ cô đi rồi, thử hỏi cô sống trên đời này còn ý nghĩagì nữa??? Những con người xấu xa ấy, nhẫn tâm bỏ cô đi rồi nhưng lại nói cô phảisống hạ ...