Thiên đường trắng
Số trang: 32
Loại file: pdf
Dung lượng: 149.35 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
N ó ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Rèm cửa trắng tinh hơi lay động như thể có một cơn gió lướt qua. Như thể thôi. Bởi nó biết, cơn gió chỉ là do trí tưởng tượng của nó tạo ra. Vòm trời xanh và rộng ngoài kia đã bị cách li hoàn toàn với căn phòng này bởi khung kính trong suốt và lấp lánh như pha lê. Xung quanh nó, ngoài màu trời lam nhạt trong hai khung kính ấy, chỉ toàn một màu trắng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên đường trắngThiên đường trắngN ó ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Rèm cửa trắng tinh hơi lay động như thể cómột cơn gió lướt qua. Như thể thôi. Bởi nó biết, cơn gió chỉ là do trí tưởngtượng của nó tạo ra. Vòm trời xanh và rộng ngoài kia đã bị cách li hoàn toànvới căn phòng này bởi khung kính trong suốt và lấp lánh như pha lê. Xungquanh nó, ngoài màu trời lam nhạt trong hai khung kính ấy, chỉ toàn mộtmàu trắng. Màu trắng của nền nhà, của giấy lát tường, của trần phòng trốngtrải. Màu trắng của màn cửa. Màu trắng của khăn trải giường, chăn gối. Màutrắng của quần áo nó đang mặc. Cái màu trắng tinh khôi đến lóa mắt. Cáimàu trắng nhàm chán và cô quạnh . Nó ghét cái màu trắng này. Ghét lắm. Nóđã sống trong cái màu trắng này mười mấy năm rồi…Thỉnh thoảng, người ta vào thăm nó. Nó thở phào nhẹ nhõm vì khỏi phải chếtngộp trong cái màu trắng đơn điệu đến đáng sợ này nữa. Thường thì họ mặcáo xanh lá cây. Nón vải xanh. Áo quần xanh. Giày xanh. Khẩu trang cũngxanh nốt. Cái màu toàn lục ấy cũng độc địa và khó chịu với nó y như màutrắng vậy, nhưng giữa cái không gian toàn trắng của căn phòng, màu xanhhiện lên như một mặt trời giữa nền tuyết đông lạnh giá, nó đả phá cái tẻ nhạtcủa màu sắc. Nó đem lại sự sống.Nó chẳng quan tâm tới việc họ có đến hay không. Nó cũng chẳng muốn biếtkhi nào thì họ rời khỏi. Người lạ. Người quen. Mỗi ngày, ba mẹ nó vẫn đến.Nhưng họ vẫn cứ như vậy, vẫn mặc khẩu trang kín mít, làm nó thật khó chịukhi phải nói chuyện với họ qua một lần vải, trong khi nó thích vuốt ve đôi máram ráp đầy những râu của ba nó, cũng như ngắm nhìn đôi đồng tiền rất xinhcủa mẹ nó. Ờ, những thói quen ấy có lẽ nó đã bỏ lâu lắm rồi, bao giờ nó cũngkhông nhớ nữa, có lẽ là từ khi nó còn rất nhỏ.Không biết bây giờ là tháng mấy nhỉ? Đã qua mùa hè chưa? Không biết được,vì trong căn phòng này, ngày nào cũng là mùa đông trắng xóa. Nó giận cáinhà năm tầng phía trước cổng bệnh viện lắm, vì nó đã che khuất mặt trời,khiến cho những tia nắng không thể nào len lỏi vào phòng được. Nó ghét cảcái cửa sổ nữa. Sao người ta không làm cửa sổ lệch sang trái một chút, to mộtchút, để nó có thể nhìn thấy ánh dương và chiều tà vào mỗi ngày? Nó thíchmùa hè nhất, vì theo trí nhớ của nó, mùa hè là mùa nó được ba mẹ dẫn về quêthăm ông bà, được chạy thỏa thích trên con đường đất gồ ghề, được langthang trên cánh đồng với mấy đứa trẻ hàng xóm. Mùa hè là mùa ba thườngmua dưa hấu về xẻ cho cả nhà ăn. Nó thích mùi mát lạnh của dưa hấu ngọtlịm tới đầu lưỡi. Nó thích tiếng cười của ba cứ sang sảng và nụ cười mỉm rấthiền hậu của mẹ. Ôi, bây giờ ba chẳng bao giờ cười to trong phòng của nó, vàgương mặt mẹ lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn ngay cả khi mẹ cố gắng cườithật tươi cho nó vui lòng. Nó ghét như vậy lắm. Càng ngày, nó càng ghétnhiều thứ. Nó như con chim đang bị nhốt trong một cái ***g. Bực bội cáubẳn. Nhưng nó không muốn thể hiện ra, vì nó không nỡ để ba mẹ thêm lolắng. Nhất là mẹ. Từ khi mẹ có mang em bé, mẹ vẫn năng đến thăm nó. Đôilúc nó nhận ra sự mệt mỏi của mẹ trong những nếp nhăn hằn sâu nơi khóemắt. Và ba nữa. Nó cảm nhận thấy nét gượng gạo của ba khi ba cố kể chuyệncười cho nó nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Tuy vậy, nó không bảo ba rằng nókhông còn là cô bé con năm tuổi để phải dỗ dành rồi mới chịu ngủ. Nó muốnra vẻ bình thường, như thể nơi đây cũng dễ chịu và yên ổn như ở nhà.Nhà. Nó không nhớ rõ nhà nó ở số mấy, đường nào nữa rồi! Nó không nhớcách bày biện phòng khách. Nó không nhớ gian bếp nhỏ của mẹ. Nó khôngnhớ cả vị trí phòng ngủ của mình nữa. Có quá nhiều thứ đã bị lãng quên. Nótự hỏi có phải một lúc nào, nó sẽ quên cả việc nó là ai hay không? Căn phòngnày, dù nó đã sống ở đây nhiều năm đến thế, vẫn không thể nào trở thành nhàcủa nó. Nó rành rẽ từng cái ghế, cái bàn ở đây, nó cũng đã quen với chiếc máynho nhỏ cứ kêu tít tít một cách vô cảm đều đặn đặt ở đầu giường, nhưng nơinày không bao giờ có thể trở nên đủ thân thuộc để trở thành mái nhà của nó.Nó không biết tại sao nữa. Có lẽ vì sự hiu quạnh lạnh lẽo toát ra từ nhữngmàu sắc khô khan đơn điệu ở đây chăng?----N ó được cho biết bên ngoài mùa hè đã đi qua. Chà, sắp đến năm học mới rồiđây. Nó tự nhiên thấy lòng háo hức. Mặc dù biết cũng chẳng để làm gì, háohức cũng chẳng để làm gì. Bây giờ nó chẳng thể đi học nữa. Chà, một con béđeo khẩu trang kín mít như nó khi xưa đã bị bao nhiêu bạn bè chế giễu rồi.Nếu bây giờ nó xuất hiện trong bộ quần áo vô trùng trắng toát như bộ đồ củanhà du hành vũ trụ chắc nó sẽ bị cười cho đến chết mất! Ồ, cái ý nghĩ ấy đếnlàm khóe miệng nó hơi cong lên. Chỉ hơi hơi thôi. Chứ lâu rồi dường như nóchẳng còn nhớ để cười thì phải làm thế nào. Nó chẳng sợ bị cười nữa. Nó chỉsợ sẽ không bao giờ được rời khỏi đây. Nó muốn bạn bè nó cứ gọi nó là KhẩuTrang như hồi xưa, cái hồi mà nó cứ nổi xung lên khi nghe có ai đó gọi nó nhưthế. Bây giờ thì ai có gọi nó là gì thì cũng chẳng làm cho nó nổi giậ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên đường trắngThiên đường trắngN ó ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Rèm cửa trắng tinh hơi lay động như thể cómột cơn gió lướt qua. Như thể thôi. Bởi nó biết, cơn gió chỉ là do trí tưởngtượng của nó tạo ra. Vòm trời xanh và rộng ngoài kia đã bị cách li hoàn toànvới căn phòng này bởi khung kính trong suốt và lấp lánh như pha lê. Xungquanh nó, ngoài màu trời lam nhạt trong hai khung kính ấy, chỉ toàn mộtmàu trắng. Màu trắng của nền nhà, của giấy lát tường, của trần phòng trốngtrải. Màu trắng của màn cửa. Màu trắng của khăn trải giường, chăn gối. Màutrắng của quần áo nó đang mặc. Cái màu trắng tinh khôi đến lóa mắt. Cáimàu trắng nhàm chán và cô quạnh . Nó ghét cái màu trắng này. Ghét lắm. Nóđã sống trong cái màu trắng này mười mấy năm rồi…Thỉnh thoảng, người ta vào thăm nó. Nó thở phào nhẹ nhõm vì khỏi phải chếtngộp trong cái màu trắng đơn điệu đến đáng sợ này nữa. Thường thì họ mặcáo xanh lá cây. Nón vải xanh. Áo quần xanh. Giày xanh. Khẩu trang cũngxanh nốt. Cái màu toàn lục ấy cũng độc địa và khó chịu với nó y như màutrắng vậy, nhưng giữa cái không gian toàn trắng của căn phòng, màu xanhhiện lên như một mặt trời giữa nền tuyết đông lạnh giá, nó đả phá cái tẻ nhạtcủa màu sắc. Nó đem lại sự sống.Nó chẳng quan tâm tới việc họ có đến hay không. Nó cũng chẳng muốn biếtkhi nào thì họ rời khỏi. Người lạ. Người quen. Mỗi ngày, ba mẹ nó vẫn đến.Nhưng họ vẫn cứ như vậy, vẫn mặc khẩu trang kín mít, làm nó thật khó chịukhi phải nói chuyện với họ qua một lần vải, trong khi nó thích vuốt ve đôi máram ráp đầy những râu của ba nó, cũng như ngắm nhìn đôi đồng tiền rất xinhcủa mẹ nó. Ờ, những thói quen ấy có lẽ nó đã bỏ lâu lắm rồi, bao giờ nó cũngkhông nhớ nữa, có lẽ là từ khi nó còn rất nhỏ.Không biết bây giờ là tháng mấy nhỉ? Đã qua mùa hè chưa? Không biết được,vì trong căn phòng này, ngày nào cũng là mùa đông trắng xóa. Nó giận cáinhà năm tầng phía trước cổng bệnh viện lắm, vì nó đã che khuất mặt trời,khiến cho những tia nắng không thể nào len lỏi vào phòng được. Nó ghét cảcái cửa sổ nữa. Sao người ta không làm cửa sổ lệch sang trái một chút, to mộtchút, để nó có thể nhìn thấy ánh dương và chiều tà vào mỗi ngày? Nó thíchmùa hè nhất, vì theo trí nhớ của nó, mùa hè là mùa nó được ba mẹ dẫn về quêthăm ông bà, được chạy thỏa thích trên con đường đất gồ ghề, được langthang trên cánh đồng với mấy đứa trẻ hàng xóm. Mùa hè là mùa ba thườngmua dưa hấu về xẻ cho cả nhà ăn. Nó thích mùi mát lạnh của dưa hấu ngọtlịm tới đầu lưỡi. Nó thích tiếng cười của ba cứ sang sảng và nụ cười mỉm rấthiền hậu của mẹ. Ôi, bây giờ ba chẳng bao giờ cười to trong phòng của nó, vàgương mặt mẹ lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn ngay cả khi mẹ cố gắng cườithật tươi cho nó vui lòng. Nó ghét như vậy lắm. Càng ngày, nó càng ghétnhiều thứ. Nó như con chim đang bị nhốt trong một cái ***g. Bực bội cáubẳn. Nhưng nó không muốn thể hiện ra, vì nó không nỡ để ba mẹ thêm lolắng. Nhất là mẹ. Từ khi mẹ có mang em bé, mẹ vẫn năng đến thăm nó. Đôilúc nó nhận ra sự mệt mỏi của mẹ trong những nếp nhăn hằn sâu nơi khóemắt. Và ba nữa. Nó cảm nhận thấy nét gượng gạo của ba khi ba cố kể chuyệncười cho nó nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Tuy vậy, nó không bảo ba rằng nókhông còn là cô bé con năm tuổi để phải dỗ dành rồi mới chịu ngủ. Nó muốnra vẻ bình thường, như thể nơi đây cũng dễ chịu và yên ổn như ở nhà.Nhà. Nó không nhớ rõ nhà nó ở số mấy, đường nào nữa rồi! Nó không nhớcách bày biện phòng khách. Nó không nhớ gian bếp nhỏ của mẹ. Nó khôngnhớ cả vị trí phòng ngủ của mình nữa. Có quá nhiều thứ đã bị lãng quên. Nótự hỏi có phải một lúc nào, nó sẽ quên cả việc nó là ai hay không? Căn phòngnày, dù nó đã sống ở đây nhiều năm đến thế, vẫn không thể nào trở thành nhàcủa nó. Nó rành rẽ từng cái ghế, cái bàn ở đây, nó cũng đã quen với chiếc máynho nhỏ cứ kêu tít tít một cách vô cảm đều đặn đặt ở đầu giường, nhưng nơinày không bao giờ có thể trở nên đủ thân thuộc để trở thành mái nhà của nó.Nó không biết tại sao nữa. Có lẽ vì sự hiu quạnh lạnh lẽo toát ra từ nhữngmàu sắc khô khan đơn điệu ở đây chăng?----N ó được cho biết bên ngoài mùa hè đã đi qua. Chà, sắp đến năm học mới rồiđây. Nó tự nhiên thấy lòng háo hức. Mặc dù biết cũng chẳng để làm gì, háohức cũng chẳng để làm gì. Bây giờ nó chẳng thể đi học nữa. Chà, một con béđeo khẩu trang kín mít như nó khi xưa đã bị bao nhiêu bạn bè chế giễu rồi.Nếu bây giờ nó xuất hiện trong bộ quần áo vô trùng trắng toát như bộ đồ củanhà du hành vũ trụ chắc nó sẽ bị cười cho đến chết mất! Ồ, cái ý nghĩ ấy đếnlàm khóe miệng nó hơi cong lên. Chỉ hơi hơi thôi. Chứ lâu rồi dường như nóchẳng còn nhớ để cười thì phải làm thế nào. Nó chẳng sợ bị cười nữa. Nó chỉsợ sẽ không bao giờ được rời khỏi đây. Nó muốn bạn bè nó cứ gọi nó là KhẩuTrang như hồi xưa, cái hồi mà nó cứ nổi xung lên khi nghe có ai đó gọi nó nhưthế. Bây giờ thì ai có gọi nó là gì thì cũng chẳng làm cho nó nổi giậ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
mối tình đầu tình đơn phương tình yêu thầm kín vết thương lòng vết thương tình yêuTài liệu cùng danh mục:
-
4 trang 336 1 0
-
hiến pháp mỹ được làm ra như thế nào: phần 1 - nxb thế giới
237 trang 286 0 0 -
6 trang 233 0 0
-
Truyện ngắn: Nếu biết trăm năm là hữu hạn
98 trang 182 0 0 -
7 trang 168 0 0
-
Kích thích trí sáng tạo qua những câu chuyện khoa học
139 trang 131 0 0 -
2 trang 127 0 0
-
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 106 0 0 -
10 trang 104 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 100 0 0
Tài liệu mới:
-
12 trang 1 0 0
-
Hệ Thống quản lý thanh tóan đơn đặt hàng
14 trang 1 0 0 -
2 trang 3 0 0
-
Công ty sữa định vị thương hiệu như thế nào?
12 trang 1 0 0 -
99 trang 0 0 0
-
128 trang 0 0 0
-
153 trang 0 0 0
-
90 trang 0 0 0
-
21 trang 1 0 0
-
139 trang 0 0 0