Tên tác giả: Thủy NaMy Nó bước vào club, 1 club có cái tên thật dễ thương:" teen love". Khá đông người, nó len qua cả đám người nhìn những người đang trượt trên sân. Thật kì diệu, nó tự hỏi tại sao người ta có thể trượt trên những bánh xe nhỏ xíu như thế.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên thần bất hạnh Thiên thần bất hạnhTên tác giả: Thủy NaMyNó bước vào club, 1 club có cái tên thật dễ thương: teen love. Khá đông người,nó len qua cả đám người nhìn những người đang trượt trên sân. Thật kì diệu, nó tựhỏi tại sao người ta có thể trượt trên những bánh xe nhỏ xíu như thế. Nó với tay,lấy 1 đôi giày màu hồng nhạt đi vào.Nó lững thững bước ra sân, ngã cái oạch,đôigiầy không chịu nghe lời nó thì phải. Gần 30,nó cứ loay hoay mãi mà chẳng thểnào đi được. Nó chẳng thể nào nhớ nổi nó đã ngã bao nhiêu lần. Cái đầu gối đãthâm tím lại, cánh tay mỏi nhừ. Nó tháo giầy bước ra khỏi club. Đã 2 năm kể từngày anh đi du học, không 1 tin tức về anh. Nó vẫn nhớ cái ngày chia tay ấy. Anhđã bảo nó đừng chờ anh.- Mình chia tay đi, em đừng chờ anh làm gì. Anh sẽ định cư luôn bên ấy. Anh sẽkhông về nữa đâu.Nó cười nhẹ cốc đầu anh 1 cái:- Anh này, cứ trêu em.Anh nghiêm mặt nhìn nó. Nụ cười trên môi nó tắt hẳn, nó đã hiểu những gì anh nóilà thật. Mắt nó ngấn lệ rồi những giọt nước mắt cứ rơi xuống ngày 1 nhiều. Anhquay bước đi, bỏ lại nó cùng những giọt nước mắt. 2 năm qua, nó đã sống vật vờnhư người chết, người nó hốc hác hẳn đi. Cuối cùng thì anh trong nó cũng chỉ cònlà 1 nỗi đau. Nó chẳng còn yêu anh. Anh đi, anh ném lại nỗi đau cho nó. Nó đẹp,đẹp 1 cách kì lạ. Mái tóc dài uốn xoăn khẽ bay bay trong gió. Mắt to,mũi cao,mặttrái xoan, nó đẹp dịu dàng dù chẳng nổi bật. Nó vào 1 cửa hàng giầy patin, chọncho mình 1 đôi thật đẹp. Nó quyết tâm học patin.6h chiều...Sân tập patin...- Oạch...hic.Lại thêm 1 cú ngã, quần áo nó đã lấm lem. Nó đã tập gần 5 tiếng, vẫn không cótiến triển gì hơn. Không phải tất cả những gì mình muốn làm đều làm được. Nhữngvết thương trên cơ thể nó ngày 1 nhiều. Tay trầy xước đến chảy máu. Đầu gối bầmtím vì va đập quá nhiều.- Này...Nó ngước nhìn, là 1 chàng trai trẻ đưa tay ra. Nó bắt lấy tay rồi đứng dậy.- Cảm ơn.Lúc này nó mới biết gần như mọi người trong club đã về hết chỉ còn nó và cậu bạnkia.- Ấy cần tớ giúp không?- Giúp gì cơ?- Patin í.- Cảm un bạn nhé. Cần chứ.- Ấy mới tập hả?-Ừ- Phải rồi muốn trượt được patin thì phải ngã nhiều. Hẹn gặp bạn ngày mai nhé.- Ừm.Nó lê bước về nhà, thấy toàn thân đau nhức. Đến là khổ. Nó làm bát mì rồi chuồnthẳng vào phòng lăn ra ngủ. Mùa hè quả là nóng. Cái nóng len lách qua từng khecửa, chui vào từng ngôi nhà và không tha cho bất cứ 1 ai. Nó thấy nhớ dì quá. Dìđi Đà Lạt đã 3 ngày rồi. 4h chiều, nó rẽ qa club patin, lại loay hoay với đôi giầytrượt. Những vết thương trên người nó có vẻ nặng hơn so với hôm qua. Giờ nó mớithấm thía tác dụng của những cú ngã . Nó mỉm cười tươi rói khi thấy cậu bạn mớiđang tiến về phía nó.- Để mình giúp nhé.Nó khẽ đứng dậy.- Ấy phải đứng bằng 1 chân trụ, chân còn lại đẩy sang ngang, sau đó làm ngượclại như thế này nè...ừ như vậy đấy.. đúng rồi....Nó làm theo những gì Duy Anh nói. Vẫn ngã, cứ trung bình 3 phút nó lại ngã 1 lần.Đau điếng.- Giáng Uyên, phải cố lên, nhất định mày sẽ làm được mà.Tự nhủ lòng, nó vật lộn với đôi giày patin gần 3 tiếng. Cái bóng tối đã phủ dần lênche đi ánh sáng mặt trời. Nó thấy cánh tay đặt khẽ lên vai:- Đi ăn gì nhé.Nó ngẩng đầu. Là Duy, chẳng đợi nó đồng í, Duy đã kéo nó đi như bay. 2 đứadừng lại ở 1 quán phở ven đường gọi 2 bát.- Ấy tên gì sinh năm bao nhiêu thế?Duy vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn nó:- Tớ tên Giáng Uyên sinh năm 94. Còn ấy?- Tớ tên Duy Anh còn gọi là Duy cũng sn 94. n g- Ồ, bằn tuổi nha ng a.- Được rùi.Duy nhă mặt, chun mũi bj n cốc cho 1 cái. ăn nó o- Để cảm ơn, bữa nay để Uy trả nha m yên a.- Thui, D không quen để c gái trả tiền. Duy g con- Êu, thu được rù ui ùi.Duy ăn xong trướ nó. Hai đ tạm bi nhau rồ về. Nó kh ớc đứa iệt ồi hông quên rẽ qua lớpphọc vẽ đđăng kí 1 suất. Về nh alij 1 m s hà, mình, thấy cchán, nó đi lang than trên phố i ng ố.Giờ này ai cũng đổ ra đường từng dòn người đ y đ g, ng đông đúc. L gió tho Làn oảng qua tthổimạng m rượi. Giá mà có d ở đây, 2 di cháu sẽ cùng nhau đi dạo. mát G dì ẽ uDì là mẹ kế của nó Mẹ nó m năm nó 8 tuổi tro 1 tai nạ giao thô Nó ch ó. mất ó ong ạn ông. hẳngthể nhớ nổi hình ảnh về mẹ. Hồi đầu b đưa dì v nhà, nó g dì kinh khủng. Lú ớ ả bố về gét úcấy nó cứ ngỡ, mẹ đi xa rồi m sẽ về. C lần, nó c tay vào mặt di bảo: ứ mẹ Có chỉ o- Cô cút đi, tôi khô cần cô Chỗ này là chỗ của ...