Phần một: Cuộc gặp gỡ Nhân vật:Tường Vi: một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, cá tính nhưng giản dị, học sinh lớp 11a1, trường thpt chuyen AmsterdamBố ViCô HươngMinh: một hot boy, cũng là con nhà giàu, học giỏi, học cùng lớp với VyKim, Lan, Bích:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THIÊN THẦN CÁ TÍNH THIÊN THẦN CÁ TÍNHPhần một: Cuộc gặp gỡNhân vật:Tường Vi: một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, cá tính nhưng giản dị, họcsinh lớp 11a1, trường thpt chuyen AmsterdamBố ViCô HươngMinh: một hot boy,cũng là con nhà giàu, học giỏi, học cùng lớp với VyKim, Lan, Bích: ba bà bạnthân của Vi, học cùng Vi-Ê, Tường Vi, về thôi, bà còn làm cái gì đó nữa?Tôi giật mình, quay lai, thấy ba bàbạn thân đang chí choé gọi phía sau. Tôi thần người ra, rồi buông thõng hai tayxuống, đi về phía gara để lấy xe đạp ra về.- Bà đang ngắm anh chàng nào đấy à,nghi lắm nghe?Rồi ba bà xúm xít, ôm bụng mà cười, trong khi tôi chẳng thấy có gìđáng cười cả. Tôi cau mày, vẻ khó chịu, hét toáng lên:- Kim, Lan, Bích. Đủ rồiđó.Tiếng cười xôn xao của ba bà bỗng ngừng tắt, cái miệng đang toét sang bên taibỗng co lại. Bà Kim lảm nhảm: chi đùa tí thôi màTôi lấy lại bình tĩnh, nhoẻnmiệng cười với mấy bà bạn thân, cố ra vẻ như đang đùa:- Các bà sợ à....hihi....toànbị tôi chơi thôi à...- Thôi đi bà ơi, đừng có nổ nữa..Và rồi bốn đứa chúng tôi nhìnnhau cười híp mắt, bỗng một giọng nói oang oang:- Có về không, hay là muốn bịtịch thu xe đây hả.Hoá ra là ông Hùng - ông bảo vệ đáng ghét. Nhớ hôm nọ, bốnchúng tôi ở lại làm sinh nhật cho bà Bích, khi chạy xuống gara thì không thấy xeđâu. Ai ngờ là ông Hùng tịch thu rồi chứ. Mà đâu đã đến giờ khoá cổng trườngđâu. Thế là lão ta bắt tụi tôi, mỗi người xì ra 20k để chuộc xe. Thôi thì uất ức nuốtvào trong mà cống cho lão ma vương í nhanh nhanh rồi chuồn lẹ chứ biết làm sao.Cho nên bây giờ, thấy mặt ông ấy, chúng tôi phải dạ dạ vâng vâng, rồi mà chuồnthôi. Ông vừa đi qua, cả tám cánh tay nắm chặt thành những nắm đấm nhăm nhevào cái đầu xấu xí của ông cho bõ ghét...........................Phù. Cuối cùng cũng vềđến nhà. Trời vẫn chưa tối nhỉ. Ủa, chứ bố mình đâu rồinhỉ?Choang....loảng.....xoảng.....- Trời ơi, cô.....????Tôi há hốc mồm nhìn chằmchằm vào người phụ nữ đang đứng nơi bếp, đứng nơi mà mẹ tôi thường xuyênđứng, mặc chiếc tạp dề mà mẹ tôi thường mặc.... Tôi không thể nói lên một lồi nào.Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đứng như trời trồng nhìn người phụ nữ lạ mặt đang xuấthiên trong nhà tôi. Cô ta có vẻ thẹn thùng, cúi mặt xuống không dám nhìn vào ánhmắt tôi. Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt như muốn thiêu trụi cô ta ngay lập tức màkhông cần biết cô ta là ai. Bỗng một giọng nói ấm áp đánh tan đi không khí nghẹtthở này:- Con đi học về rồi à. Cô Hương đang làm bữa tối cho chúng ta đó. Tối naycô Hương sẽ cùng ăn cơm với gia đình mình.Đó là bố tôi. Hình như vừa đi chợ vềthì phải, trên tay xách biết bao là thức ăn. Sau khi dành cho tôi lời nói ấm áp ấy, bốtôi quay sang nhìn người phụ nữ ấy nở môt nụ cười rạng rỡ. Kể từ 5 năm nay, từkhi mẹ tôi qua đời, tôi chưa thấy bố cười tươi như vậy. Điều đó khiến tôi cảm thấyganh tị với người phụ nữ tên Hương mà bố tôi vừa nhắc tên kia. Tôi nhìn bố, trôngchờ ánh mắt của bố, nhưng ánh mắt ấy đã bị cô ta cướp mất. Tôi tức đến nỗi cảmthấy được bàn tay mình đang rung lên, máu trong người đang đông dần. Tôi quayngười đi, chạy thật nhanh lên gác, cố tình kéo cửa phòng thật mạnh. Thế rồi, nhưmột phản xạ tự nhiên, tôi chạy ào vào giường khóc lấy khóc để, khóc như để hảcơn tức vậy. Bỗng chuông điện thoại reo. Tôi đang sụt sùi trong dòng lệ, mờ ảo,nhìn điện thoại. Hoá ra là nhỏ Lan, nhắn tin giục tôi đi sinh nhật nhỏ Kim. Tôi sựcnhớ ra, liền vội vã quệt ngang dòng nước mắt. Thay đồ để đi tới chỗ hẹn với bàBích và Lan.- Anh ơi, anh chỉ em làm món cá này với?- Đúng là ngốc thật, để đórồi anh chỉ cho mà làm.Hư, hai người có vẻ vui vẻ quá nhỉ. Tôi thấy càng ghét côHương ấy. Tôi cũng tức bố tôi lắm. Nhưng bố tôi không có lỗi, chỉ tại cái mụ phùthuỷ ấy dụ dỗ bố tôi thôi mà. Tôi vẫn giữ thái độ lễ phép, xuống xin phép bố đi rangoài, tôi chẳng thèm đoái hoài tới cô ta, cũng không thèm nhìn cô ta lấy 1 cái. Giađình chỉ cần tôi và bố là đủ rồi, và mẹ cũng đang sống với chúng tôi từng ngày,từng ngày,....- Con à, con khoác cái áo vào, tí nữa về lạnh lắm đó.- Ai cho cô vàophòng tôi, ai cho cô cầm áo tôi, cô là gì mà quan tâm tôi, thực ra cô có ý gì - tôitrừng mắt, nhìn thẳng vào mặt cô ta mà xả hận.Cô ta cúi sầm mặt xuống, tôi thoángthấy có đôi giọt nước mắt đang lăn trên má cô, mà tôi chẳng thèm để ý, ai bảo cô tacó ý đồ xấu chứ.Bố tôi đứng đó, đã nghe hết những gì tôi nói với cô ta, bố tôi điđến nhìn cô ta, vỗ nhẹ lên vai cô ấy, rồi bước đến bên tôi, vẻ kìm nén nói:- Con gáiyêu của bố, cô Hương là người tốt, cô ấy không phải như những cô gái bìnhthường đâu. Chính bố đã cầu xin cô ấy đến ở với gia đình ta để chăm sóc con, vàlàm khoây khoả.....- Không, con không cần....- tôi hét toáng lên, nứơc mắt nướcmũi đầm đìa - Con chẳng cần cô ta, cô ta sẽ làm cuộc sống tươi đẹp của con và bốbao lâu nay xáo trộn, bố cần người chăm sóc con, sao bố không thuê ôsin, bố đưacô ta về làm gì chứ, con ghét cô ta, cô ta muốn bước chân vào gia đình ta chẳngqua cũng chỉ vì cái gia tài kếch xù ...