Tác giả: Cát Thảo - Tao chẳng phải là tiền để mà ai cũng yêu ! - Ừ, mày không phải là tiền. Tao cũng chẳng phải là vàng. Là hai con dở hơi, mùa đông ăn kem ngồi bờ hồ hóng gió. - Haha...Đời mà, mày không hưởng thụ chẳng ai hưởng thụ giúp mày đâu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thử Sống Thử Sống Tác giả: Cát Thảo - Tao chẳng phải là tiền để mà ai cũng yêu !- Ừ, mày không phải là tiền. Tao cũng chẳng phải là vàng. Là hai con dở hơi, mùa đông ăn kem ngồi bờ hồ hóng gió. - Haha...Đời mà, mày không hưởng thụ chẳng ai hưởng thụ giúp mày đâu. - Thế mày định hưởng thụ đến bao giờ ? - Ừ, nốt hôm nay ! - Mày nghĩ là mày thực sự ổn chứ ? - Ừ, đến lúc tao lại phải về “nhà” rồi. Mai đứng dậy, hét một tiếng to.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Nhếch mép, cô khẽ cười. Tay sờ vết bầm trên má. Vẫn hơi buốt đau. Chân đánhững nhánh cỏ dại, xẹp xuống rồi lại bật lên kiêu hãnh. Mai lại cười. Đến cái thứ cỏ dại kia còn bền bỉ, huống hồ là cô, là người có thể nhổ tận rễ gốc cỏ ấy. Cúi thấp xuống, cô với tay nhổ một nhánh cỏ gianh - Á. - Con ngốc này, có phải cỏ nào cũng oặt ẹo đâu. Có sao không ? - Không sao, xước chút thôi. Mai cười thành tiếng nhưng mặt lại nhăn nhó. Đưa ngón tay xước lên vết bầm, Mai lẩm bẩm trong miệng : - Đau. ****Bước lên những bậc thang sứt mẻ. Tay cô miết miên man trên tường cũ. Đã có lúc cô nghĩ căn hộ tập thể này là tổ ấm, là hạnh phúc mãi mãi. “Nhà” ở kia, cánh cửaxanh khép hờ. Có lẽ Quân đang ở nhà. Cô dừng bước, lưỡng lữ định quay đi nhưng Quân bước ra khỏi cửa. Hít một hơi sâu, Mai bước về phía trước “Cũng đến lúc phải đối mặt rồi” - Cô cũng biết đường mò về nhà à ? - Anh không lên lớp à ?- Tôi đang hỏi cô. Ai cho cô vặc lại tôi ? Quân hằm hè. Mai không nói gì, chỉ lặng lặng bước vào nhà. - ****** này. Tao hỏi mà mày không trả lời hả ? Quân kéo giật tóc Mai lại, gắt hẳn lên. Gạt tay Quân ra, Mai cố giữ giọng điềm đạm để trả lời : - Anh ăn nói tôn trọng tôi một chút.Bốp.- Này thì tôn trọng. Mày có tôn trọng tao không mà tao phải tôn trọng mày ?Thêm một lần nữa, Quân đánh thẳng vào mặt Mai không thương tiếc. Đưa tay lênmá xoa vết bầm, Mai nhếch mép cười. Cô đi nhanh vào phòng. Chốt chặt cửa lại. - ****** kia ! Tao chưa nói xong ! Mày ra đây. **** Anh đấy - Quân, người Mai đã từng rất yêu thương. Tình yêu chẳng vội vã nhưng bình yên. Và có lẽ, nếu cứ mãi như vậy thì hay biết mấy. Cái ngày Mai với Quân dọn về ở cùng nhau, Lan nhìn Mai ái ngại : - Có nên như vậy không ? - Mày lạc hậu quá đi. Chỉ là sớm hơn dự kiến thôi, sớm muộn gì tao với anh ấy chẳng cưới nhau. - Ừ. - Không phải lo cho tao đâu, mày cũng biết anh Quân là người tốt mà. Mai vòng tay ôm lấy Lan như thể hai đứa xa nhau mãi. - Ừ. Mai thích cảm giác mỗi khi tan học vòng qua chợ, mua thứ gì đó tươi một chút, nấu những món ăn đơn giản, nhưng cô biết chắc, Quân sẽ ôm cô vào lòng, mà thủ thỉ rằng : - Em nấu ăn ngon nhất. Em đúng là sinh cung Con cua thật. - Ơ, con cua của anh ý là gì đấy ? - Thì là con cua, Quân nói rồi đi ra phía giá vẽ, lôi ra bức tranh Con cua anh vẽ tặng cô nhân dịp sinh nhật. Đến một hôm, Quân về muộn hơn mọi ngày, nhưng trông anh có vẻ vui. - Hôm nay có gì mà anh vui vậy ? Bản thiết kế được đánh giá tốt à anh ? - Ừ, còn hơn cả thế ý ? - Là sao ạ ? - Ừ, thầy chấm 98 điểm, mấy thằng bạn trêu anh, bảo đánh con đề. Còn có năm phút là đóng cửa, anh ghi thử. Ai ngờ trúng thật. - Anh đánh đề á ? Mai tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Quân.- Ừ, chơi vui thôi mà. Có hai mươi ngàn. Giờ cầm về cho em triệu tư này. Quân đặt mấy tờ tiền mới cóng lên bàn. Mai nhìn, khẽ thở dài. - Lần sau anh đừng chơi nữa nhé. Nhỡ quen mà mê….. - Ôi dào, em cứ lo xa. Thôi ăn cơm đi, anh đói rồi này.Mai cứ nghĩ, Quân sẽ biết dừng lại. Đôi khi Quân về muộn, nhưng anh lại khéo léo dỗ dành cô, nên cô cũng không nghĩ rằng anh đề đóm, chỉ là mải mê bạn bè thôi. - Em này, tháng này, mình còn bao nhiêu tiền ? - Hơn hai triệu. Sao vậy anh ? - Ừ, thằng Nam nó trễ học phí, trường mới thông báo. Nó muốn vay anh một ít.Mai nhớ Nam cũng là bạn khá thân của Nam, điều kiện gia đình không tốt lắm nên hay trễ học phí. – Anh ấy cần bao nhiêu ạ ? - Còn thiếu bốn triệu. Nhưng mình có ít, cho vay ít. Còn hội thằng Bình cũng góp vào ...