Danh mục

Thuốc nguồn gốc thiên nhiên có gây độc không?

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.56 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lý do quan trọng làm cho việc sản xuất, tiêu dùng thuốc hướng về nguồn gốc thiên nhiên là do thuốc có nguồn gốc hóa dược gây nhiều tai biến. Tuy nhiên cũng cần biết rõ thuốc có nguồn gốc thiên nhiên không phải là “vô hại”. Có loại chứa hoạt chất độc Một số thảo dược có chứa các hoạt chất độc như ma hoàng chứa ephedrin, hoàng nàn, mã tiền chứa strychnin, ô đầu chứa aconitin, lá cà độc dược chứa scopolamin. Lượng ancaloid toàn phần trong ma hoàng thay đổi từ 1,3%-1,7%; trong đó tỷ lệ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thuốc nguồn gốc thiên nhiên có gây độc không? Thuốc nguồn gốc thiên nhiên có gây độc không? Lý do quan trọng làm cho việc sản xuất, tiêu dùng thuốc hướng vềnguồn gốc thiên nhiên là do thuốc có nguồn gốc hóa dược gây nhiều taibiến. Tuy nhiên cũng cần biết rõ thuốc có nguồn gốc thiên nhiên khôngphải là “vô hại”. Có loại chứa hoạt chất độc Một số thảo dược có chứa các hoạt chất độc như ma hoàng chứaephedrin, hoàng nàn, mã tiền chứa strychnin, ô đầu chứa aconitin, lá cà độcdược chứa scopolamin. Lượng ancaloid toàn phần trong ma hoàng thay đổi từ 1,3%-1,7%;trong đó tỷ lệ ephedrin trong ancaloid toàn phần cũng thay đổi từ 40-85%tùy thuộc vào loài ephedra (sinica, equisetina, intermedia, geradiana).Ephedrin làm giãn phế quản nên dùng chữa hen, gây chán ăn nên dùng đểgiảm béo. Nhưng ephedrin làm tăng huyết áp, gây kích thích khó ngủ,choáng váng, đau đầu, run rẩy, loạn nhịp tim, rối loạn chức năng thận, độccho gan. Do có các thuốc tốt hơn, nay Tây y không mấy khi dùng chữa hen,chống béo mà chỉ dùng làm giãn phế quản nhất thời, quản lý theo bảng độcB, kiểm soát được liều lượng. Trong khi đó, đông y dùng chữa hen, chốngbéo, dưới dạng thô, bán tự do, không kiểm soát được liều lượng. Năm 2005theo thống kê của Trung tâm Quốc tế về ung thư (CIRC) có 81 trường hợptử vong tại Mỹ do dùng ma hoàng chống béo. Hiện Mỹ đã cấm lưu hành mahoàng, nhưng nhiều nước châu Á vẫn dùng. Khoa học ngày nay đã chứng minh có một số thảo dược gây sự độtbiến gen, dẫn đến ung thư như nam mộc hương (trong nam mộc hương cócác chất làm đột biến gen). Y học cổ truyền (YHCT) có nhiều cách chế biến làm giảm lượng chấtđộc trong thảo dược. Củ cây âu ô đầu và ô đầu Việt Nam chứa aconitin, độc.Đông y chỉ dùng ngâm rượu xoa bóp bên ngoài hoặc dùng vị ô đầu chế ra vịdiêm phụ (ngâm muối cho đến mức thấm vào giữa củ, bên ngoài có kết tinhmuối), vị hắc phụ (cho thêm đường đỏ và dầu hạt cải sao tẩm, có màu đen),vị bạch phụ (được đồ chín, bóc vỏ đen, phơi khô, xông diêm sinh, có màutrắng). Tất cả các vị này đều có một công đoạn chế biến rất giống nhau làngâm trong nước (có ma-giê chlorid, hay natri chlorit) ngâm trong nhiềungày (sáng phơi, tối ngâm). Vì thế, lượng aconitin còn lại không đáng kể, cóthể dùng uống mà không sợ ngộ độc. Tây y chế thành cồn có lượng hoạt chấtxác định, dùng pha thuốc ho. Tương tự vỏ thân cây hoàng nàn (strychnosgauthierana. Thuộc họ: longaniaceae) chứa strychnin, độc, nên chỉ dùngngâm rượu, xoa bóp bên ngoài, nhưng khi được chế biến theo cách ngâmnhiều lần trong nhiều ngày bằng nước sạch, nước gạo, sẽ được vị hoàng nànchế chứa rất ít strychnin, ít độc. Trường đại học Dược khoa Hà Nội đã cócác công trình chứng minh hiệu quả giảm độc của các cách chế biến này.Chế biến không đúng, không giảm được chất độc, sẽ gây tai biến. Dùng không đúng sẽ gây hại Phép trị liệu YHCT có cách dùng thảo dược theo hệ thống lý luận đặcbiệt. Bệnh tật phát sinh do mất thăng bằng âm d ương; diễn ra ở các vị trínhất định; tính chất bệnh còn chuyển hóa trong quá trình phát triển. Chẩnđoán, luận trị đúng sẽ chữa khỏi, trái lại sẽ không khỏi, còn gây hại. Một vàidẫn chứng thông thường, dễ hiểu: Khi tiêu chảy do hàn (lạnh) thì dùng thuốccó tính ôn (ấm) như quế, gừng sẽ chữa khỏi. Song nếu bị tiêu chảy do nhiễmkhuẩn nếu dùng các thảo dược có tính kháng khuẩn (dây vàng đắng, hoàngliên) hoặc dùng các thuốc làm săn (búp ổi) sẽ không đạt kết quả. Có nhiều thảo dược làm tăng cường chức năng gan, nhưng nếu dùngvà ngừng dùng không đúng thời điểm sẽ buộc gan phải làm việc nhiều (đểchuyển hóa) trong khi gan vốn đã suy yếu. Có nhiều thuốc bổ dưỡng bằngthảo dược như bổ thận âm, bổ thận dương, tráng dương, đúng ra mỗi loại chỉdùng cho một bệnh cảnh nhất định, nhưng có người cứ dùng hay mua làmquà biếu không phân biệt. Dùng thảo dược chữa bệnh, bổ dưỡng “tùy tiện”,“hú họa” như thế sẽ không đạt được lợi ích, có khi còn gây hại. Tác hại do dùng thảo dược không đúng diễn ra ngay với những loạithông thường, trên diện rộng, không kém phần nguy hiểm, song lại khó nhậnthấy, ít được cảnh báo. Thay lời kết Quản lý thảo dược, có nước chặt chẽ như hóa dược, có nước khá đơngiản như thực phẩm chức năng. Ngay cùng một loại thảo dược, có nước cấmlưu hành có nước còn cho dùng rộng rãi. Để tránh sự độc hại của thảo dượcnên: Trong nghiên cứu: cần dựa vào kinh nghiệm cổ truyền để tìm cây,hoạt chất có giá trị chữa bệnh, đồng thời cần tiếp nhận các thông tin về tínhđộc hại của một số thảo dược (nhiều nước đã làm). Trong sản xuất: nếu không chứng minh được tính hiệu quả và an toàncủa cách chế biến bào chế mới thì cần tôn trọng cách làm cổ truyền (chớ vộicoi là cách làm cổ, không khoa học, cầu kỳ, mất thời gian, không tiện ápdụng vào dây chuyền công nghệ). Trong tiêu dùng: người bệnh cần đến khám tại ...

Tài liệu được xem nhiều: