Sử Tiến hỏi Chu Vũ rằng: - Bây giờ các bác tính làm sao cho tiện ? Chu Vũ đứng lên nói: - Ngài là một người lương thiện vô tội, chỉ vì chúng tôi làm cho liên lụy đến người, vậy xin ngài cứ trói ba chúng tôi đem nộp cho quan huyện, thế là không còn lôi thôi chi nữa . Sử Tiến lắc đầu đáp rằng: - Nếu làm thế thì ra tôi đánh lừa đến đây để bắt các bác mà lấy thưởng hay sao ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 2 Thủy Hử Hồi 2 Sử Ðại Lang nửa đêm đốt trại Lỗ Ðề Hạt giữa chợ giết người Sử Tiến hỏi Chu Vũ rằng: - Bây giờ các bác tính làm sao cho tiện ? Chu Vũ đứng lên nói: - Ngài là một người lương thiện vô tội, chỉ vì chúng tôi làm cho liênlụy đến người, vậy xin ngài cứ trói ba chúng tôi đem nộp cho quan huyện,thế là không còn lôi thôi chi nữa . Sử Tiến lắc đầu đáp rằng: - Nếu làm thế thì ra tôi đánh lừa đến đây để bắt các bác mà lấy thưởnghay sao ? Ðại trượng phu ở đời đâu có như thế, mà để tiếng chê cười chothiên hạ hậu thế, vậy bây giờ chỉ có là sống cùng sống mà chết cùng chết làhơn , được các bác cứ ngồi đó, để tôi ra hỏi lại xem sao rồi chúng ta sẽ liệu. Nói đoạn chạy ra bờ tường, trèo lên thang quát hỏi: - Bớ các ngươi đêm hôm khuya khoắt, các ngươi định đến đây cướpphá nhà ta đó hay sao? Hai tên Ðô Ðầu ở ngoài thấy tiếng Sử Tiến liền đáp: - Ðại lang ơi! Ðại lang không cần hỏi đã có tên nguyên cáo là Lý Cátư đây. Sử Tiến quát lên rằng: - Lý Cát ? Ngươi lấy cớ gì, mà dám vu cáo cho ta như thế? Tôi có biết gì đâu? Nhân hôm nọ tôi nhặt được cái thư của Vương Tứđánh rơi ở trong rừng, tôi vội đem lên nộp quan, thì ngài sai tôi dẫn đến đâyđể bắt lấy thôi. Sử Tiến nghe nói cả giận , quay lại quát hỏi Vương Tứ rằng: - Sao ngươi bảo với ta không có thư trả lời, mà bây giờ lại xảy ra nhưthế . Vương Tứ luống cuống trả lời: - Ðại lang tha lỗi cho tôi, hôm ấy vì uống say rượu đánh rơi mất thưlúc nào không biết. Sử Tiến bừng bừng quát mắng rằng: - Quân súc sinh này, như thế còn tin cậy được việc gì nữa ! Rồi quayra bảo với lũ Ðô Ðầu ở ngoài rằng: - Nếu vậy thì hãy cứ đợi ở ngoài, để tôi sẽ trói phạm nhân đem nộpvậy. Ngoài kia hai tên Ðô Ðầu sợ uy thế của Sử Tiến, cũng đành phải vânglời đứng ở ngoài, không ai dám ho he gì cả. Sử Tiến nói xong quay xuốnggọi Vương Tứ ra vườn sau đưa cho một nhát đao vào cổ, chết thẳng còngqueo, rồi trở vào gọi người nhà thu xếp các đồ tiền nong tế nhuyễn gói lấymột ít vào tay nải còn thì vất để nguyên cả đó. Ðoạn rồi cùng với bọn ChuVũ, mỗi người dắt một con dao sau lưng , sai các gia nhân đều cầm dao cầmgậy, khoác tay nải lên vai lấy lửa đốt trang viện rồi mở thẳng cổng xông ra.Sử Tiến đi trước Chu Vũ , Dương Xuân đi giữa, còn Trần Ðạt cùng với bọnlâu la và gia nhân đi chặn sau. Vừa ra khỏi cổng thì bắt gặp ngay hai tên ÐôÐầu và Lý Cát đương luống cuống đứng đó. Lý Cát thất kinh toan chạy, bị Sử Tiến đưa một đao chém làm haiđoạn. Còn hai tên Ðô Ðầu cũng bị Dương Xuân, Chu Vũ tặng cho mỗi kẻmột đao kết quả hai tính mạng. Huyện úy thấy vậy, sợ hãi kinh hoàng, tế ngựa chạy trốn, không dámquay cổ lại nữa , bọn dân thổ cũng tản mác chạy mau cho thoát mạng nốt. Sử Tiến cùng bọn Chu Vũ chạy về trại Thiếu Hoa Sơn để nghỉ. Khi về tới trại, Chu Vũ sai lâu la giết dê trâu làm tiệc ăn mừng, rồi lưuSử Tiến ở đó. Sử Tiến ở được mấy hôm chợt trong bụng nghĩ mình chỉ vì cứu bangười này mà nhất đán đốt mất cả cửa nhà cơ nghiệp, lại gây vạ với thổquan, thì bây giờ ở đây sao cho tiện . Nhân nói với Chu Vũ rằng: - Tôi có ông sư phụ là Vương Giáo Ðầu, hiện theo ở bên phủ KinhLược Châu Quan Tây, tôi định ý đi tìm đã lâu, song ngặt vì phụ thân mớimất, cho nên tôi chưa quyết định xong, tới nay đã xẩy ra câu chuyện thế này,dẫu muốn không đi không được Vậy tôi xin từ giã anh em để đi tìm sư phụ. Chu Vũ và hai người kia đều có ý muốn lưu lại: - Xin quan bác hãy tạm ở đây ít bữa để bàn định xem sao ? Nếu quanbác không thích cái nghề lạc tháo này, thì xin đợi khi yên lặng rồi chúng tôisẽ theo về sửa sang trang viện để liệu cách làm ăn có được không ? Sử Tiến nói: - Ðành vậy, nhưng bây giờ tôi nóng lòng muốn tìm thấy ngay sư phụ,kiếm xem có kế gì xuất thân, để được hả lòng một chút. Vậy thì quan bác ở đây làm ông Trại Chủ, lại chẳng khoái hoạt lắmsao Chỉ e trại đây nhỏ hẹp, không đủ cho quan bác ở thôi. - Có lẽ nào thế? Ông cha tôi khi xưa vốn là người lương thiện nay tôiđem thân đến đây, làm cho ô nhục hay sao Cái đó xin đừng nói đến nữa. Bọn Chu Vũ thấy vậy cũng không dám lưu lại, Sử Tiến để cho bọntrang đinh ở lại đó còn mình thu thập hành lý gói vào khăn gói mà sắp sửađể đi tìm Vương Tiến. Bấy giờ Sử Tiến đầu đội mũ dương chiên lớn, có cài mào đỏ ở trên,mình mặc áo chiến bào, lưng thắt dây đai đỏ rất lớn chân đi đôi giầy gai, đeokhăn gói lên vai giặt đao lưng vào mình, rồi từ biệt Chu Vũ, Dương Xuân vàTrần Ðạt mà lên đường. Chu Vũ đưa chân đến tận dưới núi, gạt hai hàng nước mắt bái biệt màvề. Sử Tiến đi đường được nửa tháng trời tới đất ...