Lỗ Ðạt thấy người ôm mình mà kéo đi, liền quay lại xem thì té ra chính là Kim lão gặp ở tửu quán đất Vị Châu khi trước. Kim lão kéo Lỗ Ðạt ra quãng vắng mà bảo rằng: - Sao ân nhân to gan thế ? Người ta đương yết thị thưởng tiền để bắt mình mà mình lại đứng đấy xem bảng, ngộ lỡ ra quan quân biết đến thì sao ? Lỗ Ðạt nói: - Chẳng dấu gì ông lão, chỉ vì việc của ông lão hôm ấy, mà thành ra tôi đến dưới cầu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 3 Thủy Hử Hồi 3 Triệu Viên Ngoại sửa lại Văn Thù Viện Lỗ Trí Thâm khua động Ngũ Ðài Sơn Lỗ Ðạt thấy người ôm mình mà kéo đi, liền quay lại xem thì té rachính là Kim lão gặp ở tửu quán đất Vị Châu khi trước. Kim lão kéo Lỗ Ðạt ra quãng vắng mà bảo rằng: - Sao ân nhân to gan thế ? Người ta đương yết thị thưởng tiền để bắtmình mà mình lại đứng đấy xem bảng, ngộ lỡ ra quan quân biết đến thì sao ? Lỗ Ðạt nói: - Chẳng dấu gì ông lão, chỉ vì việc của ông lão hôm ấy, mà thành ratôi đến dưới cầu Trạng Nguyên, gặp tên Trịnh Ðỗ, đánh cho hắn có ba quyềnchết tươi thẳng cẳng, rồi thì tôi phải trốn tránh đến đây. Còn ông lão thì làmsao không về Ðông Kinh, mà lại cũng gặp ở đây như thế? Kim lão đáp : - Từ phen gặp được ân nhân cứu thoát, cha con thuê một cỗ xe, địnhvề Ðông Kinh, song lại e nhất lỡ bọn kia theo đuổi, mà ân nhân không có ởđấy, thì nguy hiểm không chơi, vì thế tôi phải rẽ đường sang Bắc, may saogặp được người hàng xóm cũ buôn bán ở đây, liền dắt cha con tôi về cùng ở,rồi sau làm mối cho một ông Viên Ngoại họ Triệu kia, nhà rất phong lưu phúquý, vì thế sự ăn tiêu chi phí không thiếu thức gì . Ông ta cũng thích nghềquyền võ , một đôi khi con cháu nó kể đến chuyện ân nhân, thì ông ta lạithán phục mà mong sao được gặp mặt một lần mới thỏa, vậy tiện đây xinđón ân nhân hãy tạm đến nhà tôi nghĩ đở mấy hôm sau rồi sẽ liệu. Nói xong rồi, dẫn Lỗ Ðạt cùng đi. Ðường đi ngót nửa ngày trời, khi tới nơi Kim lão bước vào cửa cuốnmành mành lên, gọi con gái ra bảo rằng: - Ân nhân đến đấy con ạ. Bấy giờ, người con gái ăn mặc lịch sự ở trong nhà chạy ra đón đỗ Ðạtvào. Lỗ Ðạt vừa vào, đặt xuống ngồi, thì người con gái thụp lạy sáu lạy,mà nói rằng: - Nếu không có ân nhân cứu vớt, thì cha con tôi đâu lại có được nhưngày nay. Nói xong mời Lỗ Ðạt lên gác để nghĩ . Lỗ đạt nói rằng: - Tôi không ở đây lâu được phải sắp sửa đi thôi. Kim lão không bằng lòng mà nói: - Ân nhân đã đến đây, có lẽ nào chúng tôi lại để đi ngay. Ðoạn rồi đem khăn gói và gậy lên gác mà mời Lỗ Ðạt lên. Bấy giờKim lão để cho con gái ngồi tiếp chuyện Lỗ Ðạt, rồi tự mình xuống đem đầytớ đi chợ để mua các đồ hoa quả rượu chè, về làm cơm. Khi cơm rượu xongdọn lên bàn rồi, hai bố con rót rượu, ngồi tiếp Lỗ Ðạt. Rượu được vài tuần, bỗng Kim lão đứng dậy thụp xuống lạy, Lỗ Ðạtngạc nhiên nói rằng: - Sao lão nhân làm như thế, thực tôi không bằng lòng chút nào. Kim lão nói: - Chẳng dám dấu gì ân nhân từ khi cha con tôi đến ở đất này, vẫn cảmđến ơn cứu sống của ngài, mà làm bài vị tên ngài bằng mảnh giấy hồng, đểsớm khuya đèn hương khấn vái, vậy mà ngày nay được trông thấy ngài, thìcó lẽ nào không lạy tạ ân nhân? Nói xong lại ngồi lên tiếp rượu. Ba ngườiung dung chén tạc chén thù mãi đến khi trời đã xế hôm, thì chợt nghe cótiếng ồn ào dưới cửa. Lỗ Ðạt chạy ra cửa sổ gác để nom, thấy ở dưới lầu cótới ba mươi người tay roi tay gậy, lại có người ra dáng quan nhân, cưỡi trênmình ngựa mà quát to lên rằng: - Chớ để cho quân giặc chạy thoát. Lỗ Ðạt nghe nói, biết là sự không hay, liền quay vào vớ lấy cái ghế,toan ném xuống, Kim lão thấy vậy, vội vàng đứng dậy xem rồi can lại màbảo rằng: - Xin ngài chớ động vội. Nói xong đi thăng xuống dưới gác, đứng bên cạnh người cưỡi ngựa,mà bảo thầm chi đó? Ðoạn rồi thấy người ngồi trên mình ngựa vui cười màthét bảo bọn kia đi hết. Người ấy xuống ngựa đi vào trong nhà, rồi cho mờiLỗ Ðạt xuống, vái lạy mà nói: - Nghe tiếng sao bằng thấy người, thấy người bằng mấy nghe tiếng,dám xin nghĩa sĩ nhận lễ cho. Lỗ Ðạt không hiểu sao, liền hỏi Kim lão: - Quan nhân đây là ai, từ xưa chưa quen biết bao giờ, mà lạy chào nhưthế ? Kim lão đáp: - Thưa ngài. Chính đây là Triệu Viên Ngoại bạn với con cháu nhà tôiđó , vừa rồi hắn vẫn tưởng là anh nào chè chén ở đây cho nên toan đem trangkhách đến để đánh, nhưng sau nghe nói là ngài đến đây, thì lấy làm vuimừng quá đỗi. Nói xong lại mời Lỗ Ðạt lên trên lầu sai người nhà thay các món ăn đểTriệu Viên Ngoại cùng ngồi bồi tiếp. Triệu Viên Ngoại mời Lỗ Ðạt ngồi cánh trên, Lỗ Ðạt nhất định khôngnghe. Triệu Viên Ngoại cố ý nhường Lỗ Ðạt ngồi trên mà nói: - Tôi nghe tiếng ngài là một người anh hùng hào hiệp, trong lòng hâmmộ đã lâu nay trời xanh run rủi được gặp ở đây, thực là may lắm? Lỗ Ðạt cười đáp rằng: - Tôi là một người thô lỗ vô tài, lại đương mắc tội, trốn tránh đến đây,nếu Viên Ngoại có rộng lòng mà kết làm tương thức, thì sau đây có cần đếnviệc chi, tôi xin hết sức . Triệu Viên Ngoại cả mừng hỏi thăm về việc đánh chết Trịnh Ðồ, rồilại kể ...