Khi Tần Minh và Huỳnh Tín nghe báo như vậy, lật đật ra cửa mà xem, thấy hai đạo binh ấy, một đạo thì Tống Giang và Huê Vinh đi đầu, còn một đạo thì Yên Thuận và Vương Anh đi đầu , hai đạo binh ấy đều có năm mươi người mà thôi . Huỳnh Tín khiến truyền quân mở cửa trại ra nghinh tiếp . Khi ấy Tống Giang kéo binh không cho phá tán nhơn dân, rồi khiến người và Nam trại, bắt gia quyến của Lưu Cao mà giết hết (Lúc ấy Vương Anh đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 34 Thủy Hử Hồi 34 Nơi tửu điếm, Thạch tướng quân trao thơ Tại Lương sơn, tiểu Lý Quảng bắn nhạn Khi Tần Minh và Huỳnh Tín nghe báo như vậy, lật đật ra cửa mà xem,thấy hai đạo binh ấy, một đạo thì Tống Giang và Huê Vinh đi đầu, còn mộtđạo thì Yên Thuận và Vương Anh đi đầu , hai đạo binh ấy đều có năm mươingười mà thôi . Huỳnh Tín khiến truyền quân mở cửa trại ra nghinh tiếp . Khi ấy Tống Giang kéo binh không cho phá tán nhơn dân, rồi khiếnngười và Nam trại, bắt gia quyến của Lưu Cao mà giết hết (Lúc ấy VươngAnh đã tới trước mà đoạt vợ Lưu Cao rồi ). Khi tiểu lâu la giết gia quyến của Lưu Cao rồi thì đoạl thủ kim ngânbửu vật mà chở lên xe, còn trâu, ngựa , heo, dê bao nhiêu cũng bắt đi hết. Còn Huê Vinh về đến nhà mình cũng chở chuyên tài vật và gia quyếnmình, rồi đi với mấy anh em trở về Thanh Phong sơn. Ðến nơi Trịnh Thiên Thọ xuống núi nghinh tiếp mấy vị hảo hớn vàoTụ nghĩa đường. Huỳnh Tín thi lễ cùng nấy vị hảo hớn rồi, cứ theo thứ lớp mà ngồi sauHuê Vinh một bực . Tống Giang khiến Huê Vinh sắp đặt chổ cho gia quyến, rồi đem tàivật của Lưu Cao ra phân phát cho lâu la. Yên Thuận hay đặng Vương Anh đã giấu vợ Lưu Cao rồi, thì hỏiVương Anh rằng : - Vậy chớ vợ của Lưu Cao ở đâu ? Vương Anh đáp rằng : - Phen này sao sao cũng phải để nàng ấy cho tôi làm áp trại phu nhơn. Yên Thuận nói : - Ðể thi để cho, nhưng phải kêu ra đây cho tôi hỏi ít lời đá . Tống Giang nói : - Phải, hiền đệ hãy kêu nàng ấy ra đặng cho tôi hỏi vài lời. Vương Anh nghe theo, dắt nàng ấy đến đó. thì nàng ấy quỳ lạy khóclóc xin dung thứ . Tống Giang nạt rằng : - Loài nghiệt phụ, ta kính mi là vợ quan quyền nên mới cứu mi khỏinạn, té ra làm ơn mắc oán , mi lại quyết lòng hại ta. Ngày nay mi bị bắt nhưvầy. thì mi nói lẻ nào ? Yên Thuận đứng dậy nói rằng : - Thôi , thôi , chẳng nên hỏi làm chi những loài nghiệt phụ. Nói rồi bên rút đao ra chém nàng ấy đứt làm hai khúc. Vương Anh thấy vậy nổi trận lôi đình giựt đao xốc lại muốn chémYên Thuận. Tốnog Giang đứng dậy can rằng : - Yên Thuận giết người đàn bà này là phải lắm , hiền đệ nghĩ đó màcoi, qua đã cứu nó mà nó lại mong lòng hại qua như vậy, nếu hiền đệ dùngnó làm vợ , mai sau cũng bị nó hại chớ chẳng không. Thôi, thủng thính đây qua cũng kiếm một người khác , cho có tài mạo mà thế choem . Yên Thuận nói : - Qua giết nó như vậy là muốn trừ hầu hoạn cho em đó. Vương Anh thấy Tống Giang can gián như vậy, thì làm thinh khôngnói chi hết. Yên Thuận khiến lâu la đem thây nàng ấy bỏ phía sau núi rồi truyềndọn tiệc ăn mầng. Ngày thứ Huê Vinh thương nghị cũng các vị hảo hán tính việc gả emcho Tần Minh. Gã cưới xong rồi, cách ít ngày có quân thám thính về báo rằng : - Tri phủ nơi Thanh châu đã trân báo cùng Trung thơ tĩnh nói HuêVinh, Tần Minh và Huỳnh Tín đều làm phản, chắc là ít ngày nữa cũng có đạibinh đến đây chinh phạt chứ chẳng không. Các vị hảo hớn nghe báo thì thương nghị với nhau rằng : - Chổ nầy không phải là chổ ở lâu dài đặng, hễ có đại binh đến đây,chắc là không phương tẩu thoát. Tống Giang nói : -Tôi có một kế, nhưng chưa biết liệt vị có bằng lòng hay không. Các vì hảo hớn đều nói: -Xin nghe kế ấy. Tống Giang nó: - Nơi phía Nam có một chổ kêu là Lương Sơn Bạc, vuông vức támtrăm dặm , trong ấy có Triệu Thiên Vương , tụ đảng hơn năm ngàn quân mã, bấy lâu quan binh không làm chi nổi , chúng ta nên kéo hết cả bọn đến đónhập lỏa . Tần Minh nói : - chổ ấy thiệt cũng nên tới, ngặt vì bấy giờ không người dẫn tấn. Tống Giang cười rằng : - Việc ấy chớ lo . Bèn thuật đầu đuôi các việc cướp sanh thần cang và vàng bạc , rồi lạinói đến Lưu Ðường đem thơ và vàng đến tạ ơn mình, kế lấy mình bị án giếtDiêm Bà Tích mà phải lưu lạc giang hồ cho mấy người ấy nghe . Tần Minh cả mầng mà rằng : - Nếu vậy huynh trưởng là ân nhân của mấy người ấy . Thôi, việc nàykhông nên trể nãi , phải sắm sửa đi cho mau . Mấy anh em thương nghị xong rồi liền khiến quân sắm sửa mười mấycái xe, mà chở chuyên tài vật và các gia quyến, rồi chọn hai trăm con ngựahay, đặng có kéo hết xuống núi đi thẳng qua Lương Sơn Bạc. Lúc ấy Tống Giang truyền lịnh rằng : - Ai muốn theo thì theo, ai không muốn theo thì đi đâu tự ý . Vì vậy có năm trăm người muốn theo , còn bao nhiêu đều đi tứ tánhết. Tống Giang khiến phân ra làm ba tốp xuống núi, lại giả làm quan đếnLương Sơn Bạc mà dẹp giặc . Lúc ấy Tống Giang với Huê Vinh đem năm mươi quân kỵ , năm mươiquân bộ và năm bảy cái đi ...