Danh mục

Thủy Hử - Hồi 37

Số trang: 41      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.54 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ở đó đặng nữa tháng thì nội Lao thành ai nấy ssẽu bằng lòng. Vì lời xưa có nói rằng : Thế tình khan lảnh noản nhơn diện trọc cao dê . Ngày kia Tống Giang uống rượu cùng Sai phát nơi Sao sự phòng , thì Sai phát nói nhỏ với Tống Giang rằng : - Hôm nọ tôi có dặn nhơn huynh phải đi lễ với Tiết cấp , vì cớ gì hôm nay cũng đã lâu rồi mà nhơn huynh chưa đi hay là nhơn huynh không tin lời tôi chăng ? Tống Giang nói :-...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 37 Thủy Hử Hồi 37 Cập Thời Võ kết bọn cùng Thái Bảo Hắc Triền Phong đánh lộn với Bạch Ðiều Ở đó đặng nữa tháng thì nội Lao thành ai nấy ssẽu bằng lòng. Vì lờixưa có nói rằng : Thế tình khan lảnh noản nhơn diện trọc cao dê . Ngày kia Tống Giang uống rượu cùng Sai phát nơi Sao sự phòng , thìSai phát nói nhỏ với Tống Giang rằng : - Hôm nọ tôi có dặn nhơn huynh phải đi lễ với Tiết cấp , vì cớ gì hômnay cũng đã lâu rồi mà nhơn huynh chưa đi hay là nhơn huynh không tin lờitôi chăng ? Tống Giang nói : - Việc ấy Sai phát chớ lo, để vậy mặc tôi toan liệu, nếu Sai phát muốndùng tiền bạc thì tôi không nệ gì. Còn như Tiết cấp muốn dùng tiền bạc củatôi, nói thiệt, nhứt văn dĩ thượng tôi chẳng chịu lòi ra đâu . Sai phát nói : - Người ấy có tánh nóng nảy , võ nghệ cũng hay . Áp ti đừng nói nhưvậy mà tới tai người thì cũng khó lòng. Tống Giang nói : - Sai phát chớ lo, để đó mặc tôi . Nói vừa dứt lời thì thấy có một tên quân Bài đầu đến báo rằng : - Nay Tiết cấp mới đến chổ nầy , đương ngồi nơi nhà khách mà mắngnhiếc rằng : Thằng tù nào mới đến mà lại không chịu nộp liền lệ cho ta ? Sai phát nói : - Có phải là quả y như lời tôi chăng ? Chắc là ổng cũng giận đến tôinữa chớ chẳng không. Tống Giang cười rằng : - Xin Sai phát miễn chấp, để đến ngày khác rồi anh em mình sẽ uốngrượu với nhau nữa , còn bây giờ tôi phải đến đó, coi thử Tiết cấp định tộicho tôi thể nào ? Sai phát đứng dậy mà rằng : - Còn tôi thì không nên cho Tiết cấp thấy mặt. Tống Giang từ giã Sai phát mà qua phòng Ðiểm thị . Lúc ấy Tiết cấp ngồi tại ghế giữa, thấy Tống Giang đến thì vỗ ghế nạtrằng : - Thằng nầy có phải là tù mới đến hay chăng ? Tống Giang nói : - Phải . Tiết cấp lại mắng rằng : - Cái thằng đen thui thấp xũn như vầy, sao dám cậy thế ai mà khôngchịu nạp tiền lệ cho ta vậy ? Tống Giang mà rằng : - Tiền ấy tuy kêu là tiền lệ mặc lòng, song không phải là tiền côngpháp, thiệt là nhơn tình mà thôi , hễ việc nhơn tình có làm hay không cũngmặc tình người, lẽ nào ép người ta đặng . Nếu làm như vậy chẳng là xấulắm. Tiết cấp nổi giận nạt lớn rằng : - Thằng tù nầy sao dám vô lễ chiết biện ta như vậy kìa ? Quân bây,đem nó ra căng nọc mà đánh một trăm hèo. Quân sĩ ai nấy đều thương mến Tống Giang, cho nên miệng dạ cầmchừng mà rút lần đi hết, chỉ lại có một mình Tiết cấp ở đó với Tống Giangmà thôi. Tiết cấp thấy quân sĩ đi hết thì lại càng giận hơn nũa, bèn xốc lại lấyhèo mà đánh Tống Giang. Tống Giang nói : - Nếu Tiết cấp muốn đánh tôi thì phải hài tội tôi ra rồi sẽ đánh. Tiết cấp nạt lớn rằng : - Mi là thằng tù, thương ghét tại nơi tay ta, hễ ta muốn đánh chừngnào thì ta đánh, mi ho một tiếng ta cũng đánh đặng nữa. Tống Giang nói : - Du Tiết cấp ghét tôi, tìm lỗi mà làm tội đi nữa, thì của không đến nổichết. Tiết cấp nói : - Mi nói không đến nổi chết , nầy ta giết mi như thể giết ruồi. Tống Giang cười rằng : - Tôi chẳng có tội chi, duy có một điều không chịu đưa tiền che Tiếtcấp , nếu Tiết cấp kiếm cớ mà giết tôi thiên hạ đồn lên tới Lương Sơn Bạc,chừng ấy Ngô Học Cứu hay đặng thì Tiết cấp liệu thế nào ? Tiết cấp nghe nói như vậy liền bỏ hèo xuống mà hỏi rằng : - Mi nói gì đó ? Tống Giang nói : - Tôi nói Ngô Học Cứu là người thân thiết của tôi. Tiết cấp hỏi làm chi kìa ? Tiết cấp bước lại nắm tay Tống Giang mà hỏi rằng : - Ngươi là người chi, sao lại biết đến chuyện ấy mà nói ? Tống Giang nói : - Tôi là Tống Giang, ở tại Huy thành huyện thuộc tĩnh Sơn Ðông. Tiết cấp nghe nói cã kinh, võ vả thi lễ mà rằng : - Té ra huynh trưởng là Cập Thời Võ Tống Công Minh, mà tôi khôngbiết, xin miễn chấp. Tống Giang nói : - Tôi không đáng bực cho Tiết cấp trọng đải như vậy. Tiết cấp nói : - Chổ nầy không ká chổ nói chuyện riêng, cho nên tôi chưa dám lạy,chớ như trưởng huynh là người hữu danh nghĩa sĩ, nếu tôi không trọng thìcòn trọng ai nữa kìa. Vậy xin trưởng huynh vào nhà tôi ở tại trong thành, rồisẻ đàm đạo cùng nhau . Tống Giang nói : - Xin Tiết cấp hãy chờ tôi một chút đã . Bèn trở về Sao sự phòng mà lấy phong thơ của Ngô Dụng và ít lượngbạc, rồi khóa cửa phòng lại đi với Tiết cấp vào thành Giang châu . Lúc ấy Sai phát đã về nhà rồi . Ði đến một chổ tửu lầu nơi dọc đàng, hai người lên lầu ngồi lại bàn,rồi Tiết cấp hỏi Tống Giang rằng : - Vậy chớ huynh trưởng gặp Ngô Học Cứu tại đâu ? Tống Giang lấy thơ của Ngô Dụng ra trao cho Tiết cấp xem. Tiết cấp xem thơ rồi, liền bỏ vào túi mà quì lạy Tống Giang. Tống Giang đáp lễ mà rằng : - Khi nảy tôi thử Tiết cấp đó, xin chớ phiền. Tiết cấp nói : - Hôm nọ tôi có nghe nói có một người họ Tống bị phát phối qua Laothành, vì thuở nay hễ tội nhơn phát phối mới đến thì phải nạp năm lượng bạccho tôi, bạc ấy gọi là tiền lệ ; nên mấy ngày rày tôi có ý trông song khôngthấy đem tới, hôm nay tôi nhơn công đến đó mà đòi, không dè lại gặp huynhtrưởng ; khi nảy tôi có nói mấy lời xúc phạm, xin huynh trưởng dung thứ . Tống Giang nói : - Sai phát cũng thường nói chuyện ấy với tôi , tôi cũng có lòng muốnra mắt Tiết cấp lắm ; ngặt vì không biết chổ ở và không có cớ chi mà vàothành đặng ; cho nên tôi có ý để trể nải đặng cho Tiết cấp đến mà gặp nhaumột phen, chứ không phải tôi tiếc năm lượng bạc ấy đâu . Hôm nay gặpnhau đây là cũng vì có điều trể nải ấy mà làm cho tôi phỉ nguyện sanh bình. Nguyên Tiết cấp nầy họ Ð ...

Tài liệu được xem nhiều: