Ðến nơi Trương Thuận tằng hắng một tiếng, thì các thuyền câu đều chống lại. Trương Thuận hỏi rằng : - Thuyền nào có lý ngư vàng ? Hỏi vừa dứt lời, thì có một người đáp rằng : - Thuyền tôi có mười mấy con . Trương Thuận liền lựa bốn con cá lớn, bẻ một nhánh dương mà xỏ mang, rồi liền đưa Lý Quì đem đi trước, còn Trương Thuận thì điểm soạn vàdặn dò giá cả cho mấy người ấy bán, rồi mới đi thẳng lại Tỳ Bà đình đặng có trò chuyện với Tống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 38 Thủy Hử Hồi 38 Tầm Dương giang, Tống Giang ngâm phản thi Lương Sơn Bạc , Ðái Tôn truyền tin giả Ðến nơi Trương Thuận tằng hắng một tiếng, thì các thuyền câu đềuchống lại. Trương Thuận hỏi rằng : - Thuyền nào có lý ngư vàng ? Hỏi vừa dứt lời, thì có một người đáp rằng : - Thuyền tôi có mười mấy con . Trương Thuận liền lựa bốn con cá lớn, bẻ một nhánh dương mà xỏmang, rồi liền đưa Lý Quì đem đi trước, còn Trương Thuận thì điểm soạn vàdặn dò giá cả cho mấy người ấy bán, rồi mới đi thẳng lại Tỳ Bà đình đặng cótrò chuyện với Tống Giang . Tống Giang tạ rằng : - B làm chi nhiều lắm vậy, chừng một con cũng đủ rồi. Trương Thuận nói : - Vật nhỏ chút đỉnh chẳng đáng bao nhiêu, nếu huynh trưởng ăn chưano, thì trở lại tiệm tôi mà ăn cơm . Bèn lấy tuổi tác phân chổ ngồi mà ăn uống với nhau . Lý Quì nói : - Tôi lớn tuổi hơn Trương Thuận, vậy tôi phải ngồi vị thứ ba. Trương Thuận cũng chịu ngồi vị thứ tư . Lại khiến tửu bảo lấy hai ve rượu Ngọc Xuân và các món hải vi đặngdưa cay. Trương Thuận dặn tửu bảo nấu canh hai con, nấu rượu một con, cònmột con thì làm gỏi . Rồi đó bốn người ngồi lại ăn uống và đàm đạo cùng nhau. Khi đương đàm đạo, thì thấy có một người con gái mặc áo the, bướcđến trước mặt bốn người ấy mà thi lễ rồi hát ó lên. Lúc ấy Lý Quì đương nói chuyện mà tỏ chí anh hùng của mình cho bangười ấy nghe, bị đứa con gái ấy hát ó lên làm cho đứt khúc chuyện ấy . Lý Quì nổi giận nhãy dựng lên rồi đứa hai ngón tay ra mà chỉ trên tráncon gái ấy. Người con gái ấy kinh hải hét lên một tiếng, liền nhào xuống đất . Các người ấy đều bước lại xem, thì thấy con gái ấy má đào như đất ,ngậm miệng không nói chi đặng. Chủ tiệm bước lại cản trở mà ng : - Các ông ôi ! Bây giờ biết liệu làm sao ? Nói rồi lại khiến tửu bão và tài phú xúm lại , kẻ thì đổ thuốc, người thìngậm nước phun vào mặt người con gái ấy . Giây lâu người con gái ấy tĩnh lại, đở dậy xem thì thấy nơi trán có trầyhết một miếng da cũng bằng hai ngón tay của Lý Quì vậy . Vì đó cho nênngười con gái ấy mới bất tĩnh nhơn sự. Khi ấy cha mẹ nó hay đặng Hắc Triền Phong đánh con mình như vậythì mẹ nó cả kinh chạy tới thấy vậy sững sốt, không dám nói chi tới Lý Quì . Ðến chừng người con gái ấy tỉnh lại và nói chuyện đặng thì mẹ nó bớitóc và lượm nĩa lên cho nó. Tống Giang hỏi rằng : - Vậy chớ thiếm tên họ chi, quê quán ở đâu ? Người đàn là ấy nói : - Chồng tôi họ Tống quê ở Kinh sư, duy có mọt đứa con gái đây tên làNgọc Liên, cha nó cũng có dạy hát đặng ít bài nên sai nó đến đây hát kiếmtiền, đặng có chi độ, còn như cớ sự vầy là cũng tại nó có tánh vội, không biếtcoi dèo, cho nên vị quan nhơn ấy mới nổi giận mà ra chuyện như vậy , songcũng may mà nó tĩnh lại đặng ,nếu không thì cũng đã liên lụy tới quan nhơnrồi. Tống Giang thấy người đàn bà ấy ăn nói hiền lành thì khiến rằng : - Thiếm cho người theo tôi mà lấy vài chục lượng bạc đặng có làmvốn nuôi con gái ấy rồi chọn chổ mà gả nó, đừng để nó làm nghề này nữa. Người đàn bà cả mừng, kế người chồng chạy lại, nghe đặng chuyện ấythì thưa với Tống Giang rằng : - Tôi đâu dám trông nhiều như vậy. Tống Giang nói : - Tôi nói ra thì như rựa chém đất mà thôi. Hai vợ chồng người ấy tạ rằng : - Nếu đặng như vậy thì ơn ấy rất dày. Ðái Tôn trách Lý Quì rằng : - Cũng tại mi mà ca ca phải tốn bạc rất nhiều. Lý Quì nói : - Mới chỉ nó nhè nhẹ, ai dè dâu lại đến nổi như vậy. Con đó làm saomà da non quá sức. Mấy người nghe nói đều cười ré . Trương Thuận khiến tửu bảo tính tiền . Tiểu bảo nói : - Chẳng hề gì không hề gì, cứ việc đi đi. Tống Giang không chịu mà rằng : - Ta mời anh em ta uống rượu mà lại để cho người chịu tốn sao ? Trương Thuận cũng đòi trã tiền mà rằng : - Không mấy thuở nhơn huynh tới một phen, khi nhơn huynh còn ởSơn Ðông thì hai anh em tôi cũng đều muốn đến đó, song chưa đi đặng. Naymay gặp đặng nhau lẽ thì tôi phải tạm dùng lễ bạc mà thết đãi nhơn huynhcó đâu dám để cho nhơn huynh trả. Ðái Tôn nói : - Trương nhị ca nói như vậy cũng phải. Thôi, Tống huynh hãy bằnglòng đi. Tống Giang nói : - Nếu Trương hiền đệ chịu trả hôm nay thì ngày khác tôi phải đải lạimột tiệc. Trương Thuận cả mừng, bèn trả tiền cho tửu bảo rồi xách hai con cáđi với Tống Giang, Ðái Tôn và Lý Quì. Còn người họ Tống đó cũng theo Tống Giang lảnh hai mươi lượngbạc ấy. Lảnh đặng rồi thì cả mừng từ tạ trở về. Tống Giang lấy thơ của Trương Hoành trao cho Trương Thuận, rồi lạilấy năm chụ ...