Danh mục

Thủy Hử - Hồi 41

Số trang: 32      Loại file: pdf      Dung lượng: 161.42 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 7,000 VND Tải xuống file đầy đủ (32 trang) 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày kia đi đến địa phận làng Tống gia thôn, thì Tống Giang núp trong rừng rậm, chờ cho trời tối rồi mới về nhà kêu cửa . Tống Thanh lật đật chạy ra mở cửa, thấy mặt Tống Giang thì nữa mừng nữa sợ mà hỏi rằng : - Ca ca sao về đây đặng ? Tống Giang nói : - Qua lén về đây đặng rước cha và em đi tị nạn . Tống Thanh nói :- Từ khi ca ca gây việc nơi Giang châu thì ai nấy đều hay . Bây giờ Tri huyện sai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 41 Thủy Hử Hồi 41 Tống Công Minh gặp bà Huyền Nữ Cập Thời Võ lãnh sách thiên thơ Ngày kia đi đến địa phận làng Tống gia thôn, thì Tống Giang núptrong rừng rậm, chờ cho trời tối rồi mới về nhà kêu cửa . Tống Thanh lật đật chạy ra mở cửa, thấy mặt Tống Giang thì nữamừng nữa sợ mà hỏi rằng : - Ca ca sao về đây đặng ? Tống Giang nói : - Qua lén về đây đặng rước cha và em đi tị nạn . Tống Thanh nói : - Từ khi ca ca gây việc nơi Giang châu thì ai nấy đều hay . Bây giờ Trihuyện sai hai người Ðô đầu đến đây mỗi ngày , gìn giử phụ thân và tôichẳng cho nới ra một bước, chờ cho tờ công văn bên Giang châu đến thì sẽbắt hết cha con mà cầm ngục , đặng có chờ ca ca về mà bắt. Vả lại mỗi ngàymỗi đêm đều có vài trăm quân sĩ tuần theo dọc đàng bắt ca ca nữa. Vậy ca caphải tính cho gấp , trở về Lương Sơn Bạc cậy mấy vị hảo hớn trên ấy đembinh xuống đây, thì cứu cha và tôi mới đặng . Tống Giang nghe nói cã kinh , mồ hôi ướt áo, không dám vào nhà ,quày quả trở về Lương Sơn Bạc . Ðêm ấy trăng bị mây án, cho nên đường sá mập mờ. Tống Giang cứ theo đường nhỏ chạy hoài. Chạy đặng một canh, nghe sau lưng có tiếng la vang . Tống Giang dừng chơn ngó ngoái lại, thấy một tốp rất đông , kẻ xáchhèo, người cầm đuốc, rượt theo và la lớn rằng : - Tống Giang chớ chạy ! Tống Giang chớ chạy ! Tống Giang vừa chạy vừa trách mình rằng : - Tại ta không nghe lời Triệu Cái, cho nên mới có họa nầy ! Trời đấtôi ! Xin nhỏ phước xuống cứu tôi với. Chạy lại ngã ba, Tống Giang noi theo đường tẻ mà chạy đảo . Giây lâu gió thổi mây tan, bóng trăng tỏ rạng. Tống Giang ngó lại đường sá, biết rằng mình đi lạc thì lại càng kinhhải hơn nữa. (Nguyên chổ ấy kêu là Hườn Ðạo thôn , đường ấy toàn những núi nonkhó đi lắm). Tống Giang nhìn biết là làng Hườn Ðạo thôn thì trong ý muốn quàytrở lại, té ra tốp người theo sau rượt theo vừa tới , chận ngã đường ấy . Tống Giang túng phải chạy ngay vào làng, đặng kiếm nơi mà trốn . Chạy đến một cụm rừng, thấy có một cái miễu cũ , thì xô cửa ra, đặngvào miễu mà trốn. Vào đến trong, nhắm xem phía trước phía sau một hồi cũng lo sợkhông an. Xảy nghe phía ngoài có một người nói lên rằng : - Vào miễu kiếm thì ắt có. Tống Giang nghe tiếng biết là Triệu Năng, song không biết đường nàomà trốn, thấy bàn thần trước mặt, thì giở quần bàn mà chun vào, còn câyđoản côn cũng đút luôn vô đó, nằm khép lại trong xa, không dám thở mạnh . Tống Giang lóng tai nghe bọn ấy kéo vào, cầm đuốc rọi khắp các nơi. Tống Giang vừa run vừa dòm lén, thấy Triệu Năng và Triệu Ðắc dắtbốn năm mươi người , cầm đuốc xách cây , rọi kiếm khắp nơi. Rọi lên tới chổ bàn thờ , Tống Giang run rẩy lập cập nói thầm rằng : - Nay tôi đã lầm vào tử địa, thánh thần có linh xin cứu tôi với. Mấy người ấy rọi tới bàn thần, bỏ mà đi rọi qua chổ khác, chớ khônggiở quần bàn ra xem. Tống Giang lại nói thầm rằng : - Nhờ ơn trời phật thánh thần . Nói vừa dứt lời, Triệu Ðắc cầm đuốc lại đó, Tống Giang run rẩy kểchắc không khỏi . Triệu Ðắc một tay thì cầm phát đao, một tay giở quần bàn , rồi đưađuốc vô đó mà rọi . Khi ấy bụi đóng dưới bàn thần ấy nhiều lắm, không bay ra đặng, đếnchúng hơi ngọn lửa vào đó thì khói xông lên, bụi ở trong ấy bay cả vừng,tuông nhằm con mắt của Triệu Ðắc , bắt phải nhắm riết lại một hồi . Lúc ấy Triệu Ðắc nổi giận quăng đuốc xuống đất đạp tắt rồi chạy tuốtra ngoài nói với bọn quân sĩ ấy rằng : - Nó không ở trong miễu nầy, không biết nó chạy đường nào, lạ thay ! Các quân sĩ ấy nói : - Chắc là nó đã vô trốn trong rừng nơi lối ầy làng này chỉ có mộtđường về mà thôi, không có ngã nào ra khỏi vì phía sau thì núi dựng tợ váchkhông thế chi trèo lên khỏi núi đặng . Bây giờ Ðô đầu cứ ở lối này canh giử,dầu nó có cánh đi nữa cũng không thoát đặng. Chờ đến trời sáng rồi sẽ lụcsoát cho kỷ mà bắt nó . Triệu Năng và Triệu Ðắc đều khen phải . Bèn dẫn binh trở ra . Tống Giang nghĩ thầm rằng : - Ấy cũng là thần minh che chở, cho nên mới khiến như vậy ; nếuphen nấy thần linh phò hộ cho tánh mạng tôi đặng an toàn, thì ngày sau tôicũng trùng tu miễu võ, sơn phết mình vàng lại cho ngài . Vái vừa dứt lời, kế thấy có vài tên quân chạy ra cửa miễu kêu lớn rằng: - Bớ Ðô đầu, nó ở trong miễu đây nầy ! Triệu Năng , Triệu Ðắc và bọn quân sĩ kéo nhau trở lại . Tống Giang lại càng run rẩy hơn nữa . Triệu Năng trở lại đến miễu thì hỏi rằng : - Nó ở đâu ? Quân sĩ nói : - Ðô đầu hãy bước lại mà xem, tại cửa miễu, có hai cái dấu tay, còncác chổ đều bị bụi đóng lấp, chắc là nó mới vào trốn trong nầy . Triệu Năng nói : - Lời ấy cũng phải, vậy chúng ta xét lại một lần nữa cho kỷ, coi thử cóhay là không. Bèn phân ra mà tìm kiếm các nơi , duy thiếu một điều phá gạch giởngói mà thôi . Kiếm khắp các nơi rồi, cã người ấy lên điện mà rọi nữa . Triệu Năng nói với Triệu Ðắc rằng : - Chắc là nó ở trong bàn thần này, nhưng khi ấy hiền đệ xem không kỷ. Thôi để qua rọi lại một lần nữa coi thử . Tên quân sĩ nghe nói thì cầm đuốc lại mà rọi . Còn Triệu Năng thì giở quần bàn ra, năm bảy người dòm vô bàn thờ . Té ra mới vừa dòm vô, thì trong ấy nổi lên một trận ác phong thổi rarất dữ, làm cho đèn đuốc đều tắt, trong miễu tối thui, đến nổi đứng gần cũngchẳng thấy nhau đặng . Triệu Năng nói : - Miễu này cũng lạ ! Ai đời trong chổ kín mà có nổi gió bao giờ, chắclà thần minh quở trách , chúng ta đến rọi nhiều lần, cho nên người hóa trậnác phong mà nhát chúng ta đó . Vậ ...

Tài liệu được xem nhiều: