Khai tiệm đã đặng hai tháng, thì việc mua bán cũng có phần thạnh lợi . Ngày kia Thạch Tú nghĩ rằng : - Ca ca ta mãi việc quan mà phế việc nhà, năm ba ngày mới về đặng một đêm, còn ta đây ca ca ta lại sắm cho ta ăn mặc lành lẻ như vậy; chắc là tẩu tẩu cũng có lời kia tiếng nọ chớ chẳng không , vả lại phần ta coi hết các việc buôn bán thì lại thêm nghi cho tẩu tẩu nữa, bây giờ ta phải tính trước, từ giả trở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Hử - Hồi 44 Thủy Hử Hồi 44 Dương Hùng say rượu mắng Xảo Vân Thạch Tú dụng kế giết Như Hải Khai tiệm đã đặng hai tháng, thì việc mua bán cũng có phần thạnh lợi. Ngày kia Thạch Tú nghĩ rằng : - Ca ca ta mãi việc quan mà phế việc nhà, năm ba ngày mới về đặngmột đêm, còn ta đây ca ca ta lại sắm cho ta ăn mặc lành lẻ như vậy; chắc làtẩu tẩu cũng có lời kia tiếng nọ chớ chẳng không , vả lại phần ta coi hết cácviệc buôn bán thì lại thêm nghi cho tẩu tẩu nữa, bây giờ ta phải tính trước, từgiả trở về quê quán thì hay hơn. Nghĩ như vậy, bên tính hết các việc thâu xuất cọng sỗ lại , sắm sửahành lý sẳn sàng, rồi trở lại nhà, đặng có từ giả Phan công mà về quê quán. Khi Thạch Tú về tới nhà, trao sổ cho Phan công xem và tỏ ý mìnhmuốn về quê quán . Phan công xem sổ , thấy trước bìa sỗ ấy có đề mười chữ : Nhược hữubán điểm tư tâm, Thiên địa tru diệt . Nghĩa là : Nếu có chít đỉnh lòng riêng thì trời tru đất diệt. Phan công thấy vậy thì trách rằng : - Cớ gì thúc thúc lại thề như vậy, hay là có nghe ai nói điều chi đóchăng . Thạch Tú nói : - Tôi lìa quê quán đã bảy năm nay, bây giờ ý muốn về thăm thânthích. Nội ngày nay tôi phải ra đi . Phan công nghe nói thì cười ré, và nói rằng : - Việc này tôi đã biết ý thúc thúc rồi, hèn chi hai hêm nay không thấythúc thúc về nhà thì tôi cũng ngở là mắc nhiều công việc, chẳng dè là thúcthúc muốn đi, hóa là thúc thúc về đây thấy tôi dọn dẹp nhà cửa thì ngở là tôithôi buôn bán mà có lòng phiền chăng . Ðể tôi nói lại cho thúc thúc rỏ :Nguyên con gái tôi khi trước tôi có gã nó cho Vương Áp Ti, chẳng may ÁpTi ấy đoản mạng, thì nó mới kết nghĩa với anh của thúc thúc đây . Ngày naynhằm tuần mản phục cho Vương Áp Ti, cho nên tôi mới dọn dẹp nhà cửa lại, dọn chổ phòng của thúc thúc để cho thầy chùa và nhục sanh ở đở . Thế khithúc thúc thấy vậy ngõ là ý tôi muốn đuổi, cho nên mi gá lời từ giả mà vềquê quán đó chớ gì ? Thạch Tú nói : - Không phải ý tôi giận hờn chi hết, song tôi lìa quê đã lâu, cho nênphải tính trở về mà thôi . Nay nghe bác nói như vậy và gặp dịp trong nhà cóđám thì tôi cũng nên ở nán lại , chờ cho xong đám rồi sẽ đi cũng đặng . Phan công nói : - Ý tôi không hay nói quấy xin thúc thúc chớ nghi nan . Bèn hối gia đinh dọn một mâm đồ chay cho Thạch Tú ăn . Kế Dương Hùng trở về, thì cũng ngồi lại ăn với Thạch Tú. Rồi Dương Hùng dặn Thạch Tú rằng : - Ðêm nay trong nhà có việc, qua về không đặng. Ấy vậy xin em thaymặt cho qua liệu lý các việc. Thạch Tú nói : - Ca ca an lòng , để đó mặc em coi sóc . Dương Hùng từ giả ra đi. Ðêm ấy Thạch Tú sắp đặt trong nhà các việc thanh khoản . Rạng ngày có một thầy tăng gánh hai cái quả bước vào nhà. Thạch Tú lật đật cho hỏi mời ngồi, kế thấy hai người thầy sải tới nữa. Thạch Tú vào thưa cho Phan công hay . Phan công lật đật bước ra, thầy sải ấy thi lễ rằng : - Ðã lâu không thấy dưỡng phụ lên chùa tôi cũng có lòng trông lắm. Phan công nói : - Mấy tháng nay mắc việc buôn bán, cho nên không có giờ rảnh mà đi. Thầy sãi ấy nói: - Hôm nay là ngày làm tuần cho Áp ti, cho nên tôi đem vài quả tráicây cúng Áp ti , xin dưỡng phụ nhận lễ. Phan công nói : - Thầy đã có lòng như vậy , tôi cũng cám ơn. Bèn khiến Thạch Tú bưng hai quả ấy vào nhà sau nói với Phan XảoVân. Thạch Tú vâng lời bưng vào, gặp Phan Xảo Vân trang điểm hẳn hòi, ởtrong bước ra hỏi Thạch Tú rằng : - Thúc thúc bưng vật chi đó vậy ? Thạch Tú nói : - Trái cây của thầy sãi đem cho, ông thầy sải kia kêu bác bằng dưõngphụ. Phan Xão Vân cười rằng : - Nếu vậy sư huynh tôi đã đến rồi, người ấy tên là Bùi Như Hải , cótánh thật thà , tu hành chính chắn lắm. Trong khi sư huynh tôi chưa xuất gia,thì có ở làm con nuôi với cha tôi, cho nên bây giờ cũng còn tưởng tình màtới lui thăm viếng thường thường. Ðể tối nay sư huynh tôi đề phan cho mànghe, cha chả , thính âm hướng lượng, ai nghe cũng phải mê, trong đám thầysải, ít người bì kịp . Thạch Tú hỏi : - Tiếng tốt lắm sao . Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Thạch Tú đã sanh nghi rồi. Phan Xảo Vân bước ra chào hỏi Bùi Như Hải. Thạch Tú đứng núp dựa màn , rình thấy Phan Xảo Vân bước lại chắptay chào hỏi . Bùi Như Hãi cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ . Phan Xảo Vân nói : - Sư huynh cho chác làm chi cho tốn tiền mua, tôi ở giữa chợ chẳngthiếu vật chi, lẻ thì tôi cho sư huynh mới phải, có đâu sư huynh lại phải chotôi . Bùi Như Hải nói : - Vật hèn chút đỉnh , hiền muội chớ nói làm chi , trên chùa tôi muốncất Thủy lục đường, sẳn dịp muốn mời hiền muội tùy hỉ , song e Viện trưỡngkhông bằng lòng chăng ?. Phan Xảo Vân nói : - Chúng tôi bây giờ cũng dễ như đời chồng trước vậy, tuy va khôngtin đạo Phật cho lắm, song tôi làm gì thì làm, va không nói đến. Thôi đểxong đám này tôi cũng lên đó một phen, đặng huồn nguyện cho mẹ tôi ngàytrước luôn thể . Bùi Như Hải nói : - Ấy là niệc riêng của chúng ta, như hiền muội có đi thì chẳng nênđem ai theo hết . Phan Xảo Vân rót một chén trà trao cho Bùi Như Hải. Bùi Như Hải thì tay tiếp lấy chén trà, mắt thì ngó Phan Xảo Vân chămchỉ. Còn Phan Xão Vân thì cũng liếc mắt cười chún chím , hai đàng manglấy mi lai nhản khứ với nhau mà quên dự phòng, cho nên bị Thạch Tú rìnhthấy hết. Thạch Tú xem đã rỏ ràng thì nghĩ thầm rằng : - May tin trực trùng trực , tu phòng nhơn bất nhơn. Hèn chi bấy lâu tathấy tẩu tẩu thường hay nhìn ta mà nói nhiều lời giễu cợt, ta cũng ngở l ...