Thông tin tài liệu:
Em lang thang tìm anh trên những con đường thân quen ngày trước…tìm hơi ấm…tìm vòng tay…tìm ánh mắt…tìm cái dáng đứng liêu xiêu đợi em dưới ánh nắng ngày hè. Em tìm trong tiếng ù ù của gió, tìm trong những kẻ lá nắng rọi ánh xuống mặt đường sáng loáng,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm anh! Tìm anh!Em lang thang tìm anh trên những con đường thân quen ngày trước…tìm hơiấm…tìm vòng tay…tìm ánh mắt…tìm cái dáng đứng liêu xiêu đợi em dưới ánhnắng ngày hè.Em tìm trong tiếng ù ù của gió, tìm trong những kẻ lá nắng rọi ánh xuống mặtđường sáng loáng, tìm cái mùi hương tóc ngọt ngào trong những nhánh hoa venđường…Em tìm mãi, em đi mãi…đến cuối góc đường rồi nhưng chẳng thấy anh đâu, quayđầu lại thì hóa ra em đã đi quá xa…xa đến nỗi ko còn nhìn thấy lối về…con đườngem vừa qua bỗng trở nên dài miên man, xa tít đâu rồi cái nơi em bắt đầu bước đi…Rồi em lạc…lạc trong nỗi nhớ anh da diết…lạc trong ko gian ngập tràn “anh”!Rồi em sợ…sợ cái cô đơn đang bủa vây lấy mình, sợ cái cảm xúc trống rỗng khichẳng còn anh ở bên nữa…Rồi tim em như ngừng đập…từng nhịp thở nặng nề…em mệt mỏi và ngã quỵxuống, đôi chân run rẩy ko đủ sức tự mình đứng dậy…Em khóc…những giọt nướcmắt giàn giụa làm trôi đi những hạt bụi bám trên mặt em suốt quãng đường dài đitìm anh, anh thấy đấy…chỉ mỗi việc đi tìm anh thôi mà em đã quên chăm sócchính bản thân mình ^^. Ôi nước mắt…rơi như từng giọt máu rỉ ra từ tim đau êbuốt.Ko biết tự bao giờ em quên mình là con bé yếu đuối, là đứa con gái nhỏ bé, nhútnhát chỉ biết nép trong lòng anh…Ko biết tự bao giờ em đã quên?Giờ em chỉ thấy mình quá mạnh mẽ…những thơ ngây, hèn yếu ngày trước giờđược thay bằng 1 nghị lực, 1 sức mạnh mới. Vì anh cả đấy!...Lúc anh còn ở bên em, anh vẫn hay nói yêu rằng “chỉ có anh mới dỗ được cô béhay khóc nhè và nhút nhát này thôi”…ấy thế mà anh lại ra đi như 1 khẩu lệnh quenthuộc trong truyện cổ tích “hô biến!”…để rồi anh bỏ rơi em giữa cái thế giới rộnglớn và đáng sợ này, ở cái nơi ko có anh…em tưởng như mình ko thể tồn tại, bởianh từng nói “cuộc sống này quá phức tạp đối với 1 khối óc ngây thơ như em…emrất cần 1 người họa sĩ như anh vẽ bức tranh hoàn hảo cho cuộc đời em”…rồi anhcười như thể đang cười với 1 đứa trẻ ko hiểu anh đang nói j.Đến lúc anh “vụt mất”…bức tranh ấy chưa vẽ xong thì anh đã vụt mất như nhữngbong bóng nước vỡ òa trong không gian…Có lẽ ai đó vô tình chạm vào đôi tay anh lúc đang vẽ…nên anh đã vơ tình tạo 1 vếttrượt dài lên bức tranh, nó như 1 vết xước ngang trái tim em…để giờ đây em cảmnhận được từng cơn đau thắt mỗi lần tâm trí bất giác nhớ anh! Đau lắm anhơi!...Nhưng ai? Ai có thể chữa vết thương đó lành lại hả anh?Ngày ko anh….ko gian quanh em ngập trong bóng tối…mọi thứ bao phủ bởi cáimàu đen xám xịt- màu mà anh thích nhất đó, nhưng sao chỉ mình em trong ko gianđó thế? Anh ở đâu chứ?....Anh đi rồi……xa thế giới em hiện diện, xa những yêu thương mình từng trao nhau,xa ánh nắng gay gắt lúc anh đứng đợi em, xa những nồng nàn dành cho em trongđôi mắt sâu, xa cái ấm áp trao em ngày đông, xa sự che chở trọn vẹn trong vòngtay anh êm dịu…….xa em của hiện tại để về 1 nơi lạnh lẽo, trống vắng..Em cứ mãi trách anh nhưng tận trong thâm tâm này tự hỏi “nơi đó anh đủ ấm ko?”