Danh mục

Tìm Anh Trong Những Giấc Mơ Còn Dang Dở

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.63 MB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi và anh quen nhau trong một diễn đàn Rock Việt. Tôi học về văn học, còn anh học về Mĩ thuật. Tôi biết một ít về hội họa, cũng đủ để hiểu những bức tranh theo trường phái trừu tượng. Còn anh cũng có khiếu về văn chương, thậm chí còn viết những truyện ngắn dưới bút danh Đông Phong. Phải, anh tên Đông, còn Phong thì chính tôi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì trong cái bút danh ấy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm Anh Trong Những Giấc Mơ Còn Dang DởTìm Anh Trong Những Giấc Mơ Còn Dang DởTôi và anh quen nhau trong một diễn đàn Rock Việt. Tôi học về văn học, còn anhhọc về Mĩ thuật. Tôi biết một ít về hội họa, cũng đủ để hiểu những bức tranh theotrường phái trừu tượng. Còn anh cũng có khiếu về văn chương, thậm chí còn viếtnhững truyện ngắn dưới bút danh Đông Phong. Phải, anh tên Đông, còn Phong thìchính tôi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì trong cái bút danh ấy. Có thể là gió,gió mùa đông ?Tôi cũng có ít nhiều tác phẩm truyện ngắn được đăng trên mạng, thậm chí còn xuấtbản hẳn một cuốn sách. Đó là những câu chuyện ngắn ngủi về tình yêu mà tôitưởng tưởng ra với những kết thúc có hậu. Tôi thích những câu chuyện có kết quả“vẹn cả đôi đường” của mình, tôi chìm vào suy nghĩ đó như đánh lừa bản thân,rằng sau này tôi cũng sẽ có một happy-ending như vậy. Đó là suy nghĩ chung củahầu hết những cô nàng mơ mộng như tôi hồi đó.Tôi cứ nghĩ tình yêu là một thứ gì đó rất đẹp đẽ và lung linh huyền ảo. Tôi sẽ yêuvà sẽ yêu hết mình.Tôi sẽ gặp một chàng trai, tôi sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầutiên, tôi sẽ điên cuồng vì tình yêu của mình.Tôi đã từng nghĩ như vậy. Cho tới khi tôi gặp Đông.Đông hơn tôi bốn tuổi, chưa đủ một bàn tay, nhưng lại là hai thế hệ khác nhau. Tôi9x đời đầu, còn anh 8x đời cuối. Anh già dặn hơn tuổi thật của mình. Nhiều lúc tôicòn tưởng tôi đang nói chuyện với một ông chú thích bàn chuyện đời. Tôi thật sựấn tượng. Ấn tượng bởi vẻ ngoài gai góc của anh.Mà không phải chỉ vẻ ngoài của anh mới gai góc, mà chính nội tâm của anh cũnggai góc không kém. Nó nhiều lần vô tình làm tôi đau.Chúng tôi gặp nhau trong những buổi off thành viên trên diễn đàn Rock, anh hómhỉnh, vui vẻ trò chuyện với mọi người, quay cuồng với thứ âm nhạc mạnh mẽ, hòamình nhiệt tình vào những đêm hội nhạc Rock bất tận. Anh yêu Bức Tường, còntôi thích âm nhạc của Ngũ Cung, nhưng tôi chẳng lấy làm lạ, ai cũng có cuộc sốngcủa riêng mình, ai cũng có sở thích riêng mình, chúng tôi chỉ có một sở thíchchung, đó là Rock.Một ngày, tôi phát hiện một sự trùng hợp, nhà anh và nhà tôi trên cùng một conđường. Chuyện chẳng có gì để nói, nếu như tin tức kia không làm tôi hồi hộp, vuimừng, lo lắng đến thế. Phải, tôi đã hồi hộp, đã vui mừng, và đã lo lắng. Không cólý do.Tuy vậy, chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt trên con đường đó. Nhà tôi ở đầu đường,còn nhà anh ở cuối đường, mặt tiền xoay ra một con đường khác, đương nhiênmang tên một con phố khác, nhưng không hiểu sao, khi biết sự trùng hợp ngẫunhiên đó, tôi lại cảm thấy vui và phấn khích như vậy.Bạn bè bảo tôi đang yêu, ừ chắc là vậy, tôi đang yêu.Tôi ngồi hàng giờ, hàng ngày để viết một cuốn tiểu thuyết tình yêu về một cô nàngvăn sĩ và một anh chàng họa sĩ, cả hai cùng yêu rock cuồng nhiệt. Ban đầu, tôikhông định lấy tôi và anh là nhân vật chính trong tác phẩm của mình đâu, nhưngdần dà, không hiểu thế nào, tôi và anh lại trở thành nhân vật chính. Tất nhiên là tôiđã thay tên đổi họ của cả hai người.Thời gian rảnh, tôi và anh vẫn thường lượn lờ phố xá, đi đến các hiệu sách, cùngnhau nói về một cuốn sách. Thi thoảng thì đi triển lãm tranh ảnh, cùng nhau traođổi bình luận. Đôi khi cùng nhau đi trà đá cà phê, ngắm nhìn dòng người đi lại trênđường, và tất nhiên, cũng có đôi khi, chúng tôi điên cuồng vì Rock.Tôi không rõ mối quan hệ của tôi với anh là gì, là tình yêu, hay là tình bạn. Anhchưa bao giờ ngỏ lời với tôi. Nhưng tôi biết, anh cũng thích tôi. Vì nếu không thíchtôi, thì tại sao hằng ngày anh có thể ở bên tôi nhiều hơn thời gian ngủ của mình.Chúng tôi dính với nhau như hình với bóng, chỉ trừ khi tôi phải đến trường và vềnhà khi đêm xuống, còn anh ở trong căn hộ của mình và miệt mài vẽ, những bứcvẽ chẳng bao giờ tôi được xem. Nhưng tôi chẳng cần gì hơn, khi trong lòng tôi đãbiết rõ, tôi ở một vị trí quan trọng trong trái tim anh. Tôi thấy ngọt ngào và hạnhphúc. Thế là đủ.Nhưng chẳng có gì là mãi mãi.Tiểu thuyết của tôi dần dần sắp đi đến hồi kết, tất nhiên tôi sẽ để cho nó một kếtthúc có hậu như tôi và những độc giả ngây thơ của tôi hy vọng như vậy.Một ngày tôi mở mắt ra, với lấy cái điện thoại vào diễn đàn đọc comment của mọingười. Họ yêu cầu tôi mau ra chương mới, họ ném cho tôi một rổ đá vì đã để chonữ chính yêu nam chính một cách nhiệt tình và hết mình, làm mất hình ảnh kiêuhãnh của phụ nữ họ. Cũng có những độc giả thì ủng hộ nam chính, nhưng phần lớnđều mong chờ chương tiếp theo.Tôi kéo xuống phía dưới trang. Tôi sốc. Đông Phong cũng để lại cho tôi mộtcomment. Một comment chê bai đủ sắc thái, nào là cốt truyện cũ mèm, lời vănbuồn tẻ, không mạch lạc, không thuyết phục, hình tượng nhân vật ngây thơ, ngốcnghếch, không có thực.Tôi bực mình, tôi giận anh thật. Nếu tôi có đúng như vậy thì anh có thể nói vớiriêng tôi, tôi thấy hợp lý sẽ sửa. Nhưng đằng này, anh chê tôi đủ đường trước mặtbàn dân thiên hạ, tôi chỉ muốn chui xuống hố chết luôn cho rồi, chết luôn cùng tìnhyêu của tôi với anh bấy lâu nay.Nhưng tất nhiên đó chỉ là những chi tiết mà nhân vật nữ chính trong truyện của tôisẽ suy nghĩ, còn tôi, tôi yêu anh như vậy, làm sao tôi có thể chết đây. Tôi chỉ giậnanh, tôi quyết định sẽ không nghe máy hoặc trả lời tin nhắn nếu như anh có gọi.Nhưng để máy cả ngày, anh chả gọi lấy một cuộc, tôi chán nản đứng ra ngoài bancông nhìn xuống dưới đường.Con đường tấp nập người qua, nhưng trong số đó tôi vẫn nhìn thấy anh. Anh đangđèo một đứa con gái khác, nó đang ôm anh rất chặt. Hai người họ xuống xe, dungdẻ nắm tay nhau đi bộ trên con phố.Tôi biết, tôi chẳng là gì của anh cả. Chỉ là tôi tự ngộ nhận mình là người yêu anh.Nhưng trong giây phút đó, tôi sân si ghen tị chết đi được. Tôi không biết tôi thuakém con nhỏ đó ở điểm nào để anh có thể vứt bỏ tôi như vứt bỏ một món đồ chơikhông hơn không kém. Lại còn ngang nhiên diễn trò ngay trước mũi tôi.Tôi lao xuống đường, chân vẫn đi đôi dép trong n ...

Tài liệu được xem nhiều: