Danh mục

Tìm lại nụ cười cho anh

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 296.75 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô ấy đặt hai ngón tay nhỏ xíu vào nụ cười của tôi. Nụ cười có đôi phần gượng gạo vì ngượng ngùng nhưng vô cùng hạnh phúc. Hình như lâu lắm rồi, tôi đã bỏ quên nụ cười ở đâu đó xa lắc trong cuộc sống của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm lại nụ cười cho anhTìm lại nụ cười cho anhCô ấy đặt hai ngón tay nhỏ xíu vào nụ cười của tôi. Nụ cười có đôi phầngượng gạo vì ngượng ngùng nhưng vô cùng hạnh phúc. Hình như lâu lắm rồi,tôi đã bỏ quên nụ cười ở đâu đó xa lắc trong cuộc sống của mình.1. Có những khoảng thời gian trở nên vô cùng tồi tệ trong cuộc sống của bạn. Đó làkhi bạn nhận ra mình cô đơn đến lạc lõng. Không một người thân, không tìm thấybất kỳ tia hy vọng nào, cuộc sống cứ trôi qua như chuỗi ngày nối tiếp đêm mộtcách máy móc và đều đặn. Tôi đang trải qua những ngày như thế, chầm chậm rảibước trên con đường cô độc với bóng tối phủ quanh, cảm giác như mình là chiếnbinh bại trận từ một trận chiến chẳng rõ lằn ranh sự sống và cái chết. Có lẽ, vớinhững cú sốc đầu tiên, những vấp ngã đầu tiên, con người ta thường hằn sâu mộtcách dai dẳng, tuyệt vọng đến đau thương.Tôi chọn cho mình những lối thoát không tên, với những hành động có đôi phần kỳquặc, nhưng thực sự hữu ích. Ví như cách mà tôi xuất hiện ở thư viện vào mỗi buổisáng, bạn đồng hành luôn là một cuốn sách rất dày, một tai nghe nhạc và một tailắng nghe tiếng còi xe từ âm thanh cuộc sống vọng lại. Hoặc như cách tôi tìm tòinhững đĩa nhạc từ những ngày xa xôi nào đó, lẩn mình trong một góc của quánnhỏ, ẩm thấp và vang lên những tiếng piano dìu dặt. Tôi thấy việc lẩn trốn như mộtthói quen, thói quen dần hình thành một cái kén, cái kén trở nên an toàn.Nhưng cái kén của tôi xuất hiện một vài điều lạ lẫm, bắt đầu xuất hiện khi mà côấy xuất hiện.Cũng vẫn là một chiều lang thang trên phố, rong ruổi những suy nghĩ dài bất tận,tôi ghé chân vào quán chọn cho mình một đĩa nhạc từ thời xa lắc. Một tai cắm tainghe, một tai chú ý đến những tạp âm bên ngoài không gian quán vọng lại. Cô ấychăm chú kiếm tìm một đĩa nhạc nào đó, khuôn mặt nhìn nghiêng thanh thoát, nửadịu dàng dễ chịu, nửa bướng bỉnh đến lạ lùng.- Anh ơi, chỗ mình phân loại đĩa theo logic gì thế ạ? Hình như hơi… lộn xộn…Cô ấy nhìn ra phía tôi, đôi mắt màu nâu nhạt chợt sáng lên, lại nhanh chóng tối lại,khuôn miệng nhỏ xinh mím chặt, trên tay cầm bốn năm đĩa nhạc xếp chồng lênnhau.- À ờ, bạn muốn tìm đĩa nào? Đọc tên mình tìm giúp cho.Cô ấy hơi lạ lẫm nhưng cũng nhanh chóng đọc tên đĩa nhạc cần tìm. Tôi vào vaimột người bán hàng hoàn hảo, ban đầu có hơi vụng về và lúng túng, nhưng tôithuộc cách sắp xếp ở đây như nằm lòng, chủ quán cũng có hơi ngỡ ngàng đôi chút,song khi bắt gặp cái nháy mắt của tôi, anh ấy chỉ nhoẻn cười.2. Trong đầu tiên gặp nhau, cô ấy có chủ động xin số điện thoại của tôi để có thểhỏi thêm về những chiếc đĩa cô ấy cần tìm. Tôi nhún vai, rút lấy điện thoại trên taycô ấy và bấm số của mình.- Đây nhé, em lưu số này. Số đề trên biển kia anh thay rồi!Cô ấy ậm ừ rồi biến mất, trước khi đi để lại một nụ cười ám ảnh tôi suốt nhữngngày sau đó, nỗi ám ảnh kéo dài, không đáng sợ mà đáng nhớ và đáng yêu.Tôi lặp lại thói quen của mình một cách đều đặn hơn. Hầu như những động tácthường làm, những công việc thường làm tôi đều ghi nhớ, chỉ riêng một việc màtôi không tài nào kiểm soát được, đó là chú ý đến sự xuất hiện của cô ấy.Lần này cô ấy mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài một cadigan mỏng màu xanhlá cây, loay hoay giữa những chiếc đĩa cũ.- Em đang tìm gì thế?- Một cái đĩa độc nhất. Nhưng hình như… chỗ anh không có thì phải.Cô ấy vẫn chăm chú vào những đĩa nhạc trên tay, không quay sang nhìn tôi như lầntrước. Tôi biết gout âm nhạc của cô ấy, biết nhóm nhạc mà cô ấy yêu thích, biết cảcái đĩa mà cô ấy đang cần tìm. Bởi không quá khó để có thể lần ra thông tin khi màbạn cũng có ngần ấy điểm trùng lặp. Nghĩa là tôi cũng đã từng tìm như cô ấy, lụctung lên để tìm một chiếc đĩa hiếm hoi, của một ban nhạc từ ngày xa lắc, giữa mộtgian phòng ẩm thấp, ngột ngạt.- Ghi tên lại đi, nếu tìm ra anh sẽ gọi cho em.Tôi đã thấy mình đóng vai chủ quán hoàn hảo hơn một chút, cừ khôi hơn một chút.Cô ấy nhoẻn cười, ngoan ngoãn lấy bút ra ghi vào một tờ giấy nhỏ.- Nếu có nhớ gọi ngay cho em nhé! Em cần lắm!- Nghĩa là nếu chưa gọi cho em thông báo việc tìm thấy đĩa, thì em sẽ không ghéqua quán anh nữa à?Tôi cố sức làm ra vẻ xã giao, nghĩa là đến cũng được, không đến cũng không sao,nhưng thực chất tôi biết rất rõ, nếu cô ấy không đến, tôi sẽ không thể tìm thấy côấy ở đâu. Giữa chúng tôi đâu còn điểm chung nào khác? Ngoài một ban nhạc,ngoài một chiếc đĩa hiếm hoi bị thất lạc?- Vâng.Cô ấy mỉm cười và đáp lời nhẹ tênh, bước chân ra khỏi quán cũng rất nhẹ nhàng,không lâu sau đó thì mất hút. Tôi ngẩn người đôi chút, tay vẫn đặt trên những kệđĩa, bất giác cảm thấy những nốt piano dìu dặt ngày thường trở nên chói tai mộtcách lạ lẫm.- Cậu thích cô bé ấy rồi à?Anh chủ quán hỏi lớn, khi mà trong quán chẳng có ai nữa ngoài tôi và anh ấy.- Một cô bé đáng yêu đấy chứ, nhỉ?Anh ấy tiếp tục, không rõ là cố ý trêu tôi hay là đang t ...

Tài liệu được xem nhiều: