Danh mục

Tin nhắn chưa gửi

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 203.96 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

.Ánh mặt trời nhòa dần bên khung cửa sổ nhỏ, để lại cho ánh trăng một mảng sáng tối nhạt màu. Ô cửa sổ chưa khép hết, mặc làn gió lùa qua kẽ hở, lấp đầy cả không gian căn phòng. Bên chiếc bàn học, dưới ánh đèn, nó ngồi yên lặng,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tin nhắn chưa gửiTin nhắn ch gử - N h hưa ửi Nazu K Đ Kẹo Đắng Tên fic: T nhắn ch gửi Tin hưa Nazu Kẹo Đắng Tác giả: N Thể lo Truyện ngắn, tình cảm học trò oại: n h Rating: K Không giớ hạn ớiÁnh mặt trời nhòa dần bên khung cửa sổ nhỏ, để lại cho ánh trăng một mảng sángtối nhạt màu. Ô cửa sổ chưa khép hết, mặc làn gió lùa qua kẽ hở, lấp đầy cả không gian căn phòng. Bên chiếc bàn học, dưới ánh đèn, nó ngồi yên lặng, mắt chăm chăm nhìn chiếcđiện thoại trong tay. Ngón tay do dự đặt trên bàn phím hồi lâu, vẫn chưa thể quyếtđịnh được. Trên màn hình, hiện lên khung soạn thảo tin nhắn với ba chữ ngắn ngủi Tớ thích cậu.Chỉ cần nhấn nút gửi đi, tin nhắn này lập tức sẽ tới máy người ấy. Nhưng, nói thì rất dễ, quyết tâm cũng rất cao, đến khi làm thì lại không làm nổi. Nó vốn là một con bé nhút nhát, nếu không muốn nói là tự ti. Nó không xinh, nhưng bù lại được ông trời trao cho một nụ cười tỏa nắng. Nó không học giỏi,nhưng bù lại rất chăm chỉ. Song những thứ ấy vẫn chẳng thể nào giúp nó đủ tự tin để bước tới bên người ấy. Nó đã tự mình so sánh nhiều lần, để rồi nhận ra mình thua kém người ta đủ thứ, chẳng thể nào sánh với người ấy được. Thờ dài một tiếng, nó nhấn nút tắt, ném chiếc điện thoại qua một bên. Nói ra điều này, nó có dám đặt cược không? Không thể. Nếu như người ta không thích, vậy thì làm sao sau này nó dám gặp người ấy nữa? Nhìn quyển sách trước mắt, những con chữ nhảy nhót trong đầu nó, rồi ghép lại thành một cái tên - tên người đó. Rồi gương mặt ấy, cả nụ cười ấy, tất cả đềuhiện lên, thật rõ ràng, thật sắc nét. Hình ảnh người đó choán đầy trong tâm trí nó. Đây là lần đầu tiên, nó biết cảm giác thích một người. Ấn tượng đầu tiên của nó là người ấy học cực đỉnh. Người ấy giỏi đến nổi,bất kì ai trong trường cũng đều biết. Xung quanh người ấy là ánh hào quang chói lóa, khiến người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà ngưỡng mộ. Nhưng người ấy không hề kiêu căng như lẽ thường người ta thấy, mà ngược lại vô cùng ôn hòa, tốt bụng. Nụ cười nở trên môi người đó, rạng rõ hơn cả ánh mặt trời ngày nắng ấm, dịu dàng hơn cả làn gió mát mùa thu. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, đã làm nó say nắng ngay từ lần đầu tiên. Nó quen người ấy một cách rất tình cờ. Có lẽ cũng là do cùng chung một sở thích. Nó thích tiếng Nhật, thích những giai điệu của những bài hát tiếng Nhật, thích loài hoa anh đào xinh đẹp nở nơi xứ sở ấy, thích những phong tục truyền thống đậm nét văn hóa phương Đông. Tóm lại, nó thích Nhật Bản. Vậy nên, mùahè rảnh rỗi, nó không ngần ngại mà đăng kí ngay một lớp học tiếng Nhật cùng với cô bạn thân. Dù sao, cả mùa hè của nó cũng chẳng có gì để làm.Một thời gian theo học lớp học đó, cùng với sự chăm chỉ của bản thân, nó cũng đã có một vốn tiếng Nhật kha khá. Điều đó lại càng khiến nó yêu thích thứ ngôn ngữ này hơn. Nó luôn ôm theo một quyển sách tiếng Nhật, dù ở bất kì đâu.Hôm đó cũng vậy. Trong công viên, trên chiếc ghế đá dưới hàng cây xanh mát, nóôm lấy quyển sách bài tập ngữ pháp tiếng Nhật, tay cầm bút chì chăm chú viết thứ gì đó vào quyển sách. - A! Sao khó vậy nhỉ? Nó cau mày, nhăn trán tập trung suy nghĩ. Nhưng mấy câu này thực sự khó quá, nghĩ mãi cũng không ra. - Câu đó làm như thế này.Chiếc bút chì trong tay đột nhiên bị giằng mất. Nó giật mình nhìn cậu bạn bên cạnh đang ghi thứ gì đó vào quyển sách trong lòng nó. Gương mặt trong phút chốc đỏ bừng. Nó biết cậu ấy. Cậu ấy là người nổi bật nhất trong trường. Thành tích củacậu ấy khiến bất kì người nào cũng phải ngưỡng mộ. Và đặc biệt, nụ cười tỏa nắng kia đã làm trái tim nó xuyến xao. Người ấy trả lại cho nó cây bút, mỉm cười: - Cậu hiểu không? - À ừ... - Nó bối rối cúi đầu. - Cảm ơn cậu. - Sao mặt cậu đỏ vậy? - Người ấy bật cười một cách thân thiện. - À... tớ...Khả năng giao tiếp của nó rất kém. Với người lạ, nó đã không dám bắt chuyện rồi, với người mình thầm thích, làm sao nó có thể tự nhiên chứ?Người ấy cũng không mấy để ý, tiện tay cầm quyển sách của nó lên, ngắm nghía một hồi, rồi cười hỏi: - Cậu cũng thích tiếng Nhật à? - Ừ! Tớ thích xứ sở hoa anh đào đó. - Tớ cũng vậy. - Cậu cũn ...

Tài liệu được xem nhiều: