Danh mục

Tình cờ chúng ta lại gặp nhau

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.66 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả: Yu ngố Linh kéo mạnh chiếc va ly từ trong ô tô ra vẻ bực bội, bà Lan theo sau. Một căn nhà nhỏ, không có vẻ khá giả lắm. Phía trước là một người đàn bà khuôn mặt phúc hậu “Con gái cậu xinh quá.”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình cờ chúng ta lại gặp nhau Tình cờ chúng ta lại gặp nhauTác giả: Yu ngốLinh kéo mạnh chiếc va ly từ trong ô tô ra vẻ bực bội, bà Lan theo sau. Một cănnhà nhỏ, không có vẻ khá giả lắm. Phía trước là một người đàn bà khuôn mặt phúchậu“Con gái cậu xinh quá.” Bà Dung niềm nởBà Lan mỉm cười nhìn thằng con trai đang đứng bên cạnh bà Dung. Cậu ta có vẻnon nớt, khoảng 12-13 tuổi gì đấy.“có gì đâu, cậu nói rồi nó lại phổng mũi lên đấy! Con trai cậu trông dễ thương ghênhỷ!”“hừ, cái thằng oắt con sao cứ nhìn trợn mắt nhìn mình thế không biết, mình biết làmình đẹp rồi mà.” Linh nhìn thằng con trai nghĩ bụng.Thằng nhỏ cứ trừng mắt nhìn Linh như vật thể lạ, rồi mỉm cười.2 người phụ nữ nói chuyện đến gần một tiếng đồng hồ. Bực mình Linh vờ ho rồikhi tất cả mọi ánh mắt dồn về phía cô, cô lấy tay che nắng. Bà Dung vội bảo.“ ý quên. 2 mẹ con vô nhà đi kẻo nắng!”Căn nhà 2 tầng, nhưng cũng chẳng to mấy (Linh thấy thê), đựơc trang trí khá khoahọc, thoáng mát. Cô nhìn quanh, trong khi 2 người đàn bà lại tiếp tục “tám”, thằngcon trai lúc nãy thì vất vả kéo cái vali nặng ì của Linh theo lời sai bảo của mẹ. thấythằng con trai ốm nhách toát cả mồ hôi, Linh không nhịn được cười, cô che miệng,ánh mắt dán vào mấy bức tranh trên tường,bức tranh mang nét giản dị nhưng sắcxảo, vừa nhìn cô đã bị cuốn hút rồi.“ Chị theo em vào phòng ạ!”-thằng nhóc ra vẻ lễ phép.Linh mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo nó lên lầu, từ bây giờ cô phải sống chung nêntập hoà đồng bây giờ là vừa, cứ nghĩ tới là cô đã thấy ngứa cả gan.Căn phòng không rộng lắm, chỉ được cái thoáng mát. Hình như vừa được trang trílại, so với phòng cũ của cô thì chả bằng một nửa.Thằng con trai thả nhẹ chiếc vali, cuối đầu chào Linh.“ em là Tuấn Nhân , rất vui vì chị đã đến ngôi nhà này.”Nhìn kiểu chào hỏi lễ phép quá đáng của Nhân, Linh thấy bất ngờ những đứa e họcô chả bao giờ như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế gần bàn học“ ừ chào em, chị là Tuyết Linh, nhưng chị không vui khi đến ngôi nhà đâu, cănphòng này chật quá!”Tuấn Hưng ngẩng đầu, trố mắt.“ phòng thế này mà nhỏ à? Phòng này lúc trước là của a Lâm, mà nghe chị dọnđến, mẹ bắt ảnh sang phòng khác ở rôi.”“ anh lâm?”“ Vâng ạ, là a2 e, chị sẽ sớm gặp anh ý thôi, chắc bây giờ ảnh đang ở CLB. Chị cóthấy mấy bức tranh ngoài phòng khách không? Của anh ý vẽ đấy!”“ cái gì? Thật không đấy?”“em nói thật mà, ảnh vẽ đẹp lắm.”Tuấn Hưng khẳng định.Linh thẫn thờ, chưa bao giờ cô lại có ấn tượng với tranh ảnh như thế. Tự nhiên cômong được gặp “ Lâm tặc” gì gì đó quá đi mất.“ này, chị Linh! Sao thế? “Hưng lắc nhẹ vai linh, kéo hồn cô trên mây xuống.“ à, không, không có gì.”“ vậy thôi, em ra ngoài đây! Chị sắp xếp đồ đi!”“ ừ, chào em!”Linh đứng dậy, kéo chiếc rèm cửa màu vani, ánh nắg vàng nhạt khiến cô ấm áp vôcùng.***Mặt trời khuất sau ngọn núi, mẹ Linh đã về, cô chán chường nằm dài trên chiếcgiường gỗ xa lạ.“ không biết sẽ phải chịu ntn đến bao giờ…” Linh thở dài.“ cốc..” có tiếng gõ cửa.“ chị Linh ơi.. mẹ em gọi chị xuống ăn cơm ạ.”“ thôi, chị không ăn đâu.”“ mẹ nói nhất địh phải gọi chị xuống.”“ ừ đươc rồi, chị xuống đây.”- Linh mệt mỏi xỏ đôi dép lê đi xuống.Chiếc bàn ăn nhỏ đặt giữa nhà bếp. trên bàn là cơm nóng và vài món gì đó mà Linhkhông biết gọi tên. Trong bàn hiện giờ có 4 người.“ Linh à. Con ngồi đi! Từ nay Tuyết Linh sẽ là một thàh viên trong gia đình mình.Con nhớ giúp đỡ em nó nhé Lâm.!”Câu cuối cùng bà Dug nói với thằng con trai ngồi ghế đối diện Linh.“ vâng ạ! Con biết rồi!”Thằng con trai đáp nhẹ, lạnh lùng khó tả.“ hắn ta là “lâm tặc”??”- Linh nghĩ bụng, cô nhìn chằm chằm vào hắn.“ con ăn tự nhiên đi!”- người đàn ông ngồi bên bà Lan lên tiếng, ông biết tính tìnhcủa Lâm, không muốn cậu có ấn tượng xấu với cô.Linh ngờ nghệch cầm chén, cô gắp từng hạt cơm, Lâm nhìn cô, vẻ khó chịu.“ Bực cả mình.”- Linh nghĩ bụg rồi đứng dậy.“ cháu no rồi, mọi người cứ ăn đi!”Cô bước nhanh lên lầu.“ con bé được nuông chiều từ nhỏ nên thế mình ạ!”Bà Dung nhìn ông Tuấn.“ vậy sao chị ấy lại đến đây hả mẹ? sao chị ấy khôg ở cùng bố mẹ!”“vì chị ấy hư quá, bố mẹ chị ý muốn chị ấy sống tự lập và gia đình chúng ta phảigiúp chị ấy.”-ông Tuấn từ tốn nói với Nhân.Lâm thì chẳng bao giờ tham gia những câu chuyện trong bữa cơm gia đình.“ thưa ba mẹ, con ăn xong rồi. con xin phép!”Cậu đứng dậy, lên lầu.“ hy vọng có con bé bướng bỉnh như thế, thằng Lâm sẽ thay đổi.”“ con cũng nghĩ thế! Chị ấy xinh thật bố mẹ nhỉ? Như búp bê ấy. Anh Lâm sẽ thíchchị ấy!”Nhân vui vẻ đáp lời mẹ…**Lâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thẫn thờ… cậu đang nghĩ tới cô bé ấy. có gì đó ấntượng… rất ấn tượng. vẻ ương ngạnh nhưng có gì đó đáng yêuLâm lắc mạnh đầu.“Không!”Cậu hét lên.“ có gì phải suy nghĩ chứ.. có quen gì với cô ta chứ.?”Dù vậy cậu vẫn không thể ngừng nghĩ tới khuôn mặt ây, chỉ có một cách là vẽ thôi.Khi vẽ tâm hồn cậu luôn thanh thản.“ á! Hộp màu để dưới gầm giường phòng cũ rồi!”Lâm gõ cửa, chầm chậm.“ vào đi!”- tiếng nói tỏ rõ sự gắt gỏng.“ ...

Tài liệu được xem nhiều: